Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 879

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

879. Ta á, chính là tiểu ngư ông đó nha!

Tư Mã tông chủ liếc nhìn Phượng Khê một cái, ý bảo nàng nói cho rõ ràng tường tận.

Phượng Khê lập tức mắng nhẹ:

“Chẳng phải tông chủ ngài muốn ta làm cho nước đục lên sao? Nếu dưới nước chẳng có gì, thì dù ta có bản lĩnh thông thiên cũng bó tay chấm com không khuấy nổi nước đục nha!

Bây giờ bốn phong khác liên minh lại, chia bè kết phái loạn cả lên như nồi canh hẹ, chẳng phải đang giúp ta tạo điều kiện còn gì!

Chúng ta lấy ít địch nhiều thì đánh không lại, vậy thì mượn d.a.o giế/t người, khiến cho bọn họ cắn xé lẫn nhau, chó cắn chó một miệng đầy lông!

Đến lúc đó thì ta sẽ đóng vai 'ngư ông' ngồi mát ăn bát vàng!

Ta á, chính là tiểu ngư ông đó!”

Tư Mã tông chủ kỳ thật đã đoán được dụng ý của nàng, nên nghe xong cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ lắc đầu nói:

“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Đệ tử bốn phong kia cũng không phải đầu đất, chỉ mấy lời ba xoa bốn nịnh của ngươi là lừa được bọn họ chắc?”

Phượng Khê cười hì hì:

“Ba câu không được thì ta nói năm câu, năm câu chưa đủ thì nói thêm vài chục câu cũng được! Ta á, chính là cái người nói nhiều không biết mệt, nói miết cũng ra vấn đề thôi.”

Tư Mã tông chủ: “... Tóm lại, ngươi đừng trông cậy hoàn toàn vào kế này. Còn phải tính đường lui, lỡ như đến lúc đó đổ bể thì còn có cái mà xoay chuyển.”

Phượng Khê mặt mày rạng rỡ như hoa:

“Tông chủ, ta đang định báo cáo với ngài đây. Ta với Ngũ sư huynh đã cải tiến được mười tám bộ kiếm trận, tất cả đều vô tư chia sẻ cho bên Lạc Trần dùng miễn phí.

Không phải ta khoác lác, chỉ cần tùy tiện lấy ra một bộ cũng đủ đánh cho bốn phong kia trở tay không kịp!

Ngoài ra, ta còn chỉ ra chỗ thiếu sót trong cách tu luyện của Lạc Trần sư huynh bọn họ, còn giúp Hoài Hà sư huynh đột phá lên Hóa Thần tầng ba đó!

Ngài thấy sao, có phải nên thưởng cho ta chút gì đó không?”

Tư Mã tông chủ: “...”

Ngươi nói cải tiến kiếm trận thì được, sao không nói rõ ban đầu ngươi học mấy cái kiếm trận đó ở đâu?

Hoài Hà đột phá là công lao của ngươi chắc? Đó là ta chỉ điểm cho hắn nửa ngày mới được đấy!

Ngươi đúng là giỏi tự tô vàng lên mặt mình!

Mà khoan, chẳng phải Doãn trưởng lão nói nàng với Quân Văn mới cải tiến ra chín bộ kiếm trận thôi sao? Sao giờ lại thành mười tám?

Chẳng lẽ trong một ngày mà làm thêm được chín bộ nữa? Quá phi lý rồi!

Đây còn là người nữa không?!

Tư Mã tông chủ đè nén dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu, lạnh nhạt nói:

“Ngươi là đội trưởng, nghĩ cách nâng cao thực lực đội viên là trách nhiệm của ngươi. Hơn nữa ta đã cấp một ngàn vạn kinh phí, nếu ngươi còn đòi thưởng nữa thì cũng quá đáng quá.”

Hắn tưởng Phượng Khê sẽ cãi cố vài câu, ai ngờ nàng gật đầu lia lịa:

“Ngài nói rất đúng, chuyện này đúng là do ta suy nghĩ chưa chu toàn, cũng có chút tham quá rồi.”

Tư Mã tông chủ: “...”

Không ngờ, Tì Hưu cũng có ngày biết tự kiểm điểm!

Hắn còn đang ngẫm nghĩ, thì đã nghe Phượng Khê nói:

“Tông chủ, trước đây ta với ngài nói là một ngàn vạn đổi lấy mười suất danh ngạch, vậy có phải mỗi suất là một trăm vạn?

Nếu giờ ta kiếm được mười lăm danh ngạch, thì có phải ngài sẽ thưởng thêm cho ta năm trăm vạn linh thạch nữa không?”

Tư Mã tông chủ: “...”

Tì Hưu vẫn là Tì Hưu, đời này kiếp này cũng không rời khỏi chữ “tiền” được!

Có điều nghĩ lại, một trăm vạn cho một danh ngạch cũng không quá đáng, dù gì đó là tư cách tiến vào Hạo Thiên Kính mà!

Huống hồ, nàng có cố gắng cỡ nào cũng không lấy được bao nhiêu đâu, có thể lấy được mười lăm cái đã là siêu phát huy rồi!

Vì vậy, hắn gật đầu: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

Phượng Khê cười tít mắt:

“Vậy ta không quấy rầy nữa, ta quay về huấn luyện cho bọn họ, ngài cứ chờ mà xem!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-879.html.]

Tư Mã tông chủ phất tay, ra hiệu cho nàng lui xuống.

Tuy rằng Phượng Khê ba hoa như rồng leo, nhưng trong lòng hắn không hề yên tâm chút nào. Có điều lúc này cũng chỉ đành đặt hy vọng vào Doãn trưởng lão có thể "chôm đề" thành công.

Vừa bước ra khỏi thư phòng của Tư Mã tông chủ, Huyết Phệ Hoàn đã chê bai:

“Con Chuột Tinh kia đúng là ăn không đủ mà làm gì cũng không xong, đi dạo một vòng bốn phong mà chả moi ra được tin tình báo hữu ích nào. Đúng là đồ vô dụng chuyên ăn hại!”

Phượng Khê cười cười:

“Không chừng là bốn vị thái thượng trưởng lão còn chưa ra đề, nên Doãn trưởng lão mới chưa nắm được gì.”

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:

“Cùng lắm cũng tại hắn quá vô dụng! Sao hắn không tự chui vào cái Hạo Thiên Thánh Cảnh đó dò một chuyến cho rồi!”

Phượng Khê: “...”

Ngươi nói câu đó nghe đã thấy nghi ngờ.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão kia tuy tu vi kém Doãn trưởng lão một chút, nhưng cũng đâu phải phế vật. Doãn trưởng lão mà liều mình xông vào Hạo Thiên Thánh Cảnh, lỡ bị phát hiện hành tung thì coi như công cốc.

Huống hồ, nếu ai cũng có thể dễ dàng vào được Hạo Thiên Thánh Cảnh, thì Hạo Thiên Kính đã sớm bị người ta trộm sạch rồi!

Tuy nghĩ vậy, nhưng Phượng Khê cũng không tranh cãi với Huyết Phệ Hoàn, bởi nàng biết rõ con hàng này chỉ đang tìm chỗ xả tức cho sướng miệng thôi.

Phượng Khê vốn định quay về, nào ngờ lại nhận được truyền âm của Mai trưởng lão, nói Cùng Kỳ muốn gặp nàng, bảo có thứ tốt muốn tặng.

Phượng Khê dù trong lòng nghi ngờ, thầm nghĩ Cùng Kỳ thì đào đâu ra đồ gì tốt được, nhưng của từ trên trời rơi xuống, không nhận thì phí, vì vậy vừa khe khẽ ngâm nga một đoạn tiểu khúc, vừa thong thả bước tới sau núi.

Từ xa xa đã thấy Cùng Kỳ trừng đôi mắt to tướng, giơ vuốt vẫy vẫy gọi nàng:

“Tiểu Khê Khê, tiểu yêu tinh bụng dạ đen tối của ta cuối cùng cũng chịu tới! Ta nhớ ngươi muốn ch/ết luôn đó!”

Phượng Khê lười đáp, chỉ qua loa giơ tay làm thành hình trái tim với nó.

Cùng Kỳ trợn mắt:

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ con nhãi này đang bảo rằng có thể cân đo được ta?

Hay là đang nói bóp ch/ết ta dễ như giẫm ch/ết con kiến?

Chẳng lẽ nàng đoán được ta đang tính kế?

Nàng biết bói toán à?

Không thể nào!

Chắc chắn là ta nghĩ quá nhiều!

Nhất định con nhãi thối này đang cố tình làm ra vẻ huyền bí dọa ta thôi, trò này ta dùng còn lắm hơn nàng.

Phải, chính là thế, không thể để mắc lừa được!

Phượng Khê thấy mắt to của Cùng Kỳ quay như chong chóng, trên mặt lại lộ vẻ hơi hoảng, tuy không hiểu vì sao nó bỗng trở nên dè dặt, nhưng cũng không ngăn cản nàng tùy cơ ứng biến.

Nàng trước hết chào hỏi Mai trưởng lão, sau đó nhìn Cùng Kỳ, hỏi:

“Ngươi muốn đưa ta thứ gì?”

Cùng Kỳ bắt gặp ánh mắt nàng, trong đó có ba phần kiêu ngạo, ba phần thấu hiểu, ba phần chế giễu và một phần dửng dưng, khiến nó vô thức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng nàng.

editor: bemeobosua

Một lát sau nó nhận ra như vậy thì quá chột dạ, dễ bị nghi ngờ, bèn vội ngẩng lên, nặn ra nụ cười:

“Tiểu Khê Khê, nghe nói ngươi sắp tham gia khảo hạch, ta sợ ngươi bị thương, nên quyết định tặng ngươi một bộ thú khải!”

Phượng Khê nhướng mày: “Thú khải?”

Đây là lần đầu nàng nghe đến món đồ chơi này.

Mai trưởng lão rõ ràng cũng chưa từng nghe qua, mặt đầy nghi hoặc.

Chỉ có Huyết Phệ Hoàn là chậc chậc cảm thán:

“Không ngờ đời này thật sự có thứ gọi là thú khải, ta còn tưởng đó chỉ là truyền thuyết.”

Phượng Khê vội vàng hỏi: “Gia gia, thú khải là gì thế?”

Loading...