Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 880

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

880. Thú Khải

Huyết Phệ Hoàn giải thích:

“Ta chỉ từng đọc được ghi chép liên quan trong một quyển cổ thư. Nghe nói có vài loại yêu thú hoặc ma thú đặc biệt có thể dùng m.á.u đầu tim của chính mình để luyện hóa ra một bộ áo giáp, gọi là Thú Huyết Bảo Khải, cũng có người gọi tắt là Thú Khải.

Nghe đồn loại Thú Khải này vô cùng bền chắc, thậm chí còn vượt qua cả linh khí phòng ngự cấp Thiên, đến mức có thể đỡ được một đòn toàn lực từ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn!

Không những vậy, người sử dụng nếu nhỏ m.á.u tim lên Thú Khải thì còn có thể tạm thời sử dụng thần thông bản mạng nguyên thủy của yêu thú kia. Dù thời gian chỉ khoảng mười lăm phút, nhưng uy lực khó mà lường trước được!

Chỉ là, ta cũng không dám chắc thứ Thú Khải mà Cùng Kỳ nói có đúng là loại này không. Nếu đúng thì đúng là bảo vật quý hiếm.”

Người khác mà nghe đến đây chắc hẳn đã mừng rỡ phát khóc rồi, nhưng Phượng Khê chỉ nghiêng đầu hỏi:

“Gia gia, cái Thú Khải này có nhược điểm gì không?”

Nàng không tin nổi Cùng Kỳ lại có lòng tốt như vậy!

Nếu nó thật lòng muốn tốt với nàng, thì lúc nói ra đã đâu cần cười trừ lấp liếm?

Tuy nó cố gắng làm ra vẻ bình thản, nhưng sao có thể qua mắt được nàng, người từng ăn ngủ với diễn kịch?!

Huyết Phệ Hoàn nghe nàng hỏi, liền đáp:

“Trong điển tịch không ghi chép gì về nhược điểm của Thú Khải cả. Ngươi đang nghi ngờ Cùng Kỳ có mưu đồ à? Nếu vậy thì ngươi cũng có thể không nhận.”

Phượng Khê khẽ cười:

“Nhận thì vẫn cứ phải nhận, cho dù Cùng Kỳ có mưu tính gì, thì Thú Khải này rõ ràng là hàng tốt!

Lỡ như con thật sự rơi vào hiểm cảnh, biết đâu thứ này lại cứu được con một mạng.

Còn về âm mưu của Cùng Kỳ thì lúc đó gặp chiêu nào phá chiêu đó là được.”

Cùng Kỳ thấy Phượng Khê cười cười nhìn nó, chẳng nói nhận cũng chẳng nói không nhận, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Con nha đầu thúi này có ý gì?

Chẳng lẽ thật sự đoán được tính toán của ta rồi?

Không thể nào!

À! Ta hiểu rồi!

Con nha đầu thúi này vốn không biết Thú Khải là gì, nếu không, với tính cách tham tiền của nàng thì đã nhào vào ôm lấy không buông rồi!

Thế là nó vội vàng nói:

“Tiểu Khê Khê à, chắc là ngươi chưa hiểu rõ Thú Khải là gì. Để ta giới thiệu cho một chút…”

Những lời Cùng Kỳ nói đại khái cũng giống với Huyết Phệ Hoàn, chỉ là nó nói càng thêm khoa trương, chẳng khác nào đang thổi phồng Thú Khải lên tận trời!

Mai trưởng lão nghe mà trợn tròn mắt, há hốc mồm, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng hâm mộ.

Phượng Khê nghe xong, bĩu môi:

“Được rồi, đừng thổi phồng nữa!

Nói trắng ra thì, chẳng phải chỉ là một giọt m/áu của ngươi thôi sao?!

Ngươi trốn trong kết giới làm rùa rút đầu, một giọt m/áu của ngươi mà cũng đòi lật trời chắc?!”

Cùng Kỳ: “... Cái đó... không giống nhau, Thú Khải này là lúc công lực ta còn toàn thịnh mới luyện thành! Cả thiên hạ chỉ có một kiện duy nhất, tuyệt đối là chí bảo!”

Phượng Khê liếc nó một cái:

“Được rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì... ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy!”

Cùng Kỳ tức đến sôi m/áu!

Tuy đúng là nó có mục đích khác thật, nhưng cái giọng điệu kén cá chọn canh của Phượng Khê vẫn khiến nó bực mình không chịu nổi!

Ta tặng đồ cho ngươi mà ngươi còn làm như ban ân huệ?! Đúng là xin cơm còn chê canh mặn!

Tuy trong lòng giận đến muốn nổ tung, nhưng ngoài mặt nó vẫn nhịn được, đưa tay lấy từ trong kết giới ra một bộ giáp màu đỏ sẫm ném cho nàng.

Nói là giáp chứ nhìn qua chẳng khác gì một tấm vải đỏ sậm xấu tệ.

Thấy vẻ mặt Phượng Khê đầy ghét bỏ, Cùng Kỳ vội nói:

“Thú Khải có thể tùy theo ý người dùng mà biến đổi hình dạng. Ngươi không thích dáng vẻ này cũng có thể chỉnh lại theo ý mình.

Nếu không thì... ngươi mặc thử luôn bây giờ đi?”

Phượng Khê thản nhiên đáp:

“Ta còn bận vài việc, không có rảnh. Để sau rồi tính!”

Nói rồi nàng tiện tay nhét Thú Khải vào nhẫn trữ vật, trò chuyện với Mai trưởng lão đôi câu rồi rời đi.

Cùng Kỳ thấy nàng đi xa, đôi mắt to chớp chớp, lộ vẻ đắc ý:

Dù ngươi có tinh ranh đến đâu cũng không đọ được với ta!

Còn muốn chơi ta à? Mơ đi con!

Nó đang đắc ý, bỗng giật mình sững lại.

Khoan đã...

Sao ta lại không cảm ứng được Thú Khải?!

Con nha đầu thúi kia đã làm gì Thú Khải của ta rồi?!

Bên kia, Phượng Khê đã ném thẳng Thú Khải vào Càn Khôn Phiên, trừ phi tình huống nguy cấp thật sự, nếu không thì để nó mốc meo ở đó cho rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-880.html.]

Sau khi về chỗ ở, nàng nghỉ ngơi một lát rồi bảo các đệ tử thân truyền chọn kiếm trận phù hợp để luyện tập, tránh học nhiều mà chẳng nắm được cái nào.

Lúc nàng đang quan sát, Hoài Hà bước tới:

“Phượng Khê sư muội, tuy kiếm trận của ba người bọn muội dùng lúc luận đạo cũng khá ổn, nhưng kiếm trận càng đông người thì uy lực càng lớn.

Nếu không... cho ta tham gia với?

Chúng ta lập kiếm trận bốn người, muội thấy thế nào?”

Phượng Khê nhíu mày:

“...Vậy mấy đồng đội trước kia của huynh tính sao?”

Hoài Hà gãi đầu cười gượng:

“Bọn họ vừa hay lập trận ‘Thất Diệu Tru Sát’, dư ra một người là ta, không lọt vào được!”

Bảy người đồng đội: “…”

Chúng ta ban đầu đâu phải định chọn “Thất Diệu Tru Sát Trận”, rõ ràng là “Bát Hoang Trác Nhật Trận” cơ mà?!

Là chính ngươi nói mình quá kém, học không nổi trận kia, sống ch/ết nằng nặc đòi đổi sang trận bảy người!

Giờ thì hay rồi, để nịnh nọt người ta mà đến cả thể diện cũng ném luôn rồi hả?!

Phượng Khê ngẫm nghĩ một lúc, dù gì Hoài trưởng lão cũng gửi gắm nàng chăm nom tên này, vậy bốn người lập trận thì bốn người, cũng được!

Hoài Hà thấy Phượng Khê gật đầu thì trong lòng mừng như trẩy hội!

Giờ hắn chính là thân tín đội trưởng danh chính ngôn thuận rồi còn gì!

Dù chỉ có bốn suất thôi, chắc chắn cũng phải có phần hắn!

Cái đầu óc của hắn lúc này, đúng là dùng quá hợp!

Quân Văn thấy bộ dạng hắn mưu kế đắc ý mà chu môi khinh bỉ:

Cầu vồng thí* của ngươi dùng tốt lắm hả?

(*ý chỉ mưu kế nịnh bợ đến mức lộ liễu)

Không phải là nhờ lão bá nhà ngươi trải đường sẵn sao?

Dựa dẫm trưởng bối nhà mình thì có gì mà giỏi?

Quân tử Nhất Kiếm ta xưng bá thiên hạ, chưa từng dựa dẫm ai hết!

Ta đây, tự mình lập được gia phả luôn cho coi!

editor: bemeobosua

Lúc này, Phượng Khê bảo Hoài Hà dẫn nhóm luyện trận kiếm bốn người một lượt, sau đó nhờ Quân Văn và Huyết Phệ Hoàn cùng cải tiến.

Vì là cháu gái cưng trong nhà, Huyết Phệ Hoàn cũng đặc biệt để tâm.

Cuối cùng từ trong các phương án ưu tú tuyển ra một cái, Tứ Hải Tảng Sáng Trận!

Phượng Khê và Quân Văn là hai người đầu tiên nắm được trận này, tiếp theo là Cảnh Viêm, còn Hoài Hà ngậm ngùi đứng chót.

Hoài Hà hơi tiếc nuối.

Tuy hắn không nổi bật gì trong đám đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong, nhưng cũng thuộc hàng trung thượng, sao giờ lại thành kẻ kéo chân người ta?!

Không được!

Dù có phải thức trắng đêm, hắn cũng phải theo kịp tiến độ mới được!

Vậy là Hoài Hà ngày đêm khổ luyện, rốt cuộc sau vài ngày cũng đuổi kịp mọi người.

Bên phía Phượng Khê khí thế luyện trận hừng hực, thì Doãn trưởng lão bên kia sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Tuy mỗi ngày ông ta đều đi dò hỏi cả bốn phong khác, nhưng rốt cuộc vẫn không "ăn trộm đề" thành công.

Kỳ lạ thật!

Chẳng lẽ mấy lão cáo già kia thực sự không chuẩn bị đề?

Không chỉ ông ta thắc mắc, mà cả bốn phong chủ cũng bối rối không kém.

Thì ra bốn lão thái thượng trưởng lão vì kiêng dè lẫn nhau, lo bên kia tiết lộ đề nhiều hơn, nên dứt khoát không ai hé môi cả!

Dù sao chỉ cần khiến Ngộ Đạo Phong bị loại là đủ rồi, bốn phong còn lại ai cũng có cơ hội giành nhiều suất hơn.

Nếu có gì bất trắc, tới lúc đó ra tay muộn chút cũng chẳng sao!

Chớp mắt, chỉ còn một ngày là tới vòng chọn lựa thí luyện.

Quân Văn và Cảnh Viêm triệu tập mọi người lại, đợi Phượng Khê chỉ dạy.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, đảo mắt một vòng quanh đám người, phong thái y như tướng quân điểm binh:

“Các vị, thời khắc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của chúng ta sắp tới rồi!

Muội rất hài lòng với biểu hiện của các huynh suốt thời gian qua, nhưng... vẫn chưa đủ.

Các huynh còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng.”

Mọi người lộ vẻ khó hiểu.

Thứ quan trọng? Là cái gì?

Phượng Khê khẽ nhếch môi cười:

“Thứ các huynh còn thiếu, chính là một món bảo vật giúp trí lực chiến thắng, tinh thần không biết xấu hổ!”

Mọi người: “……”

Loading...