Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 881
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
881. Để ta nói cho các ngươi một câu chí lý!
Phượng Khê thấy cả đám người trước mặt đều mặt ngu như bò đội nón, nụ cười trên môi nàng lại càng rạng rỡ:
“Các huynh cảm thấy muội đang nói đùa à?
Thế thì lầm to rồi, muội nghiêm túc đấy!
Các huynh chắc là chưa quen lắm với tình hình Bắc Vực chúng ta, chứ trước khi muội gia nhập Huyền Thiên Tông, mỗi lần đại hội tứ đại tông môn, Huyền Thiên Tông chúng ta đều là đội lót đường.
Nhưng từ sau khi muội vào tông, ba tông môn còn lại chỉ có thể tranh nhau hạng nhì!
Vì hạng nhất nhất định là của chúng ta!
Chúng ta dựa vào cái gì? Dựa vào tinh thần... mặt dày không biết xấu hổ!
Chỉ có mặt dày mới không biết sợ! Chỉ có mặt dày mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong mọi tình huống!
Tất nhiên, muội cũng hiểu các huynh còn ngại ngùng. Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong, toàn là người có mặt mũi.
Nhưng thử hỏi mặt mũi có ăn được không? Có giúp các huynh giành được suất vào Hạo Thiên Kính không?
Không hề!
Thế nên các huynh cần phải bất chấp tất cả, cần phải... mặt dày vô sỉ!
Các huynh vứt đi không phải thể diện, mà là cái túi nặng vai!
Đợi khi giành được suất chọn vào Hạo Thiên Kính, thể diện ấy tự nhiên sẽ quay về.
Mà không chỉ quay về, mà còn sáng rực rỡ luôn cơ!”
Cả đám người Lạc Trần nghe đến choáng váng. Họ vốn là thiên chi kiêu tử, thứ để ý nhất chính là mặt mũi.
Vậy mà giờ Phượng Khê bảo mặt mũi là cái túi? Còn bảo bọn họ phải vô liêm sỉ?
Lúc này, Phượng Khê nhàn nhạt nói tiếp:
“Sao hả? Cảm thấy muội nói sai à? Hay là các huynh làm không nổi?
Vậy để muội nói cho các huynh biết một bí mật, bốn phong còn lại đã sớm bắt tay nhau thành đồng minh rồi, ngay từ đầu đã định liên thủ loại trừ Ngộ Đạo Phong chúng ta ra khỏi vòng chọn.
Cho dù các huynh đã học xong kiếm pháp của Quân huynh, cho dù các huynh đã luyện thành kiếm trận cải tiến, thì các huynh có nghĩ mình thắng được sự liên thủ của bốn phong không?”
Mọi người lập tức xôn xao.
Tuy họ đoán được các phong khác sẽ nhằm vào mình, nhưng không ngờ đến mức bốn phong ngay từ đầu đã cấu kết để đá bọn họ ra ngoài!
Thật là hèn hạ quá đáng!
Khương Yển vốn nóng tính, tức thì hét lên:
“Một đám hèn hạ! Lấy đông h.i.ế.p ít thì anh hùng cái gì?! Bình thường giả vờ thanh cao, không ngờ sau lưng lại giở trò ti tiện đến vậy!”
Những người khác cũng mặt mày căm phẫn.
Phượng Khê giơ tay ra hiệu, tuy bọn họ còn đang tức tối nhưng vẫn im lặng.
“Các huynh giận dữ thì có tác dụng gì? Có khiến đối phương đổi ý không? Có thay đổi được vận mệnh bị loại không?
Không thể!
Các huynh chỉ có một cách thôi, đó là còn phải mặt dày hơn cả bọn họ!
Cái này gọi là: lấy độc trị độc!”
Kẻ chuyên đi dụ người, Hoài Hà lập tức lên tiếng:
“Đội trưởng, muội nói cụ thể hơn đi, rốt cuộc phải làm sao mới gọi là mặt dày vô sỉ?”
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Tới, muội dạy cho các huynh vài kỹ năng khen người: tung hỏa mù, ly gián chia rẽ, đổi trắng thay đen, vu oan giá họa, chọn mồi nhử, đảo lộn thị phi, thêm dầu vào lửa, gió thổi thổi gió!”
Mọi người: “……”
Ngươi nói mấy cái này nghe sao toàn là nghĩa xấu? Ngươi chắc là dùng để khen người hả?
Phượng Khê thấy họ chưa hiểu hết ý, bèn quay sang Quân Văn:
“Ngũ sư huynh, huynh giảng giải cho họ cái!”
Quân Văn lập tức hăng m/áu gà:
Hắn thao thao bất tuyệt cả buổi, cuối cùng kết luận một câu:
“Tóm lại, mục tiêu là làm cho bọn họ chó cắn chó lòi răng, hiểu chưa?”
Mọi người cảm thấy hình như hiểu rồi mà cũng hình như chưa hiểu lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-881.html.]
Câu của Quân Văn thì dễ hiểu, nhưng áp dụng kiểu gì mới là vấn đề!
Phượng Khê thở dài, quay sang nói với Khương Yển:
“Khương sư huynh, tuy năm người các huynh hay tổ đội, nhưng muội nghe nói bốn sư huynh còn lại thật ra không ưa huynh đâu, đang muốn đổi sang tổ với Hoài sư huynh đấy!”
Khương Yển: Cái gì?! Còn có chuyện này sao?!
Chưa kịp phản ứng, Phượng Khê đã nói tiếp:
“Khương sư huynh, huynh vẫn chưa biết nhỉ?
Bách Lý Hạo nhìn bên ngoài thì im lặng ít lời, nhưng sau lưng nói xấu huynh không ít đâu. Mấy chuyện khác thì thôi, chứ hắn còn bảo huynh… thầm thích Lạc Trần sư huynh đó, huynh nói xem có quá đáng không?”
Khương Yển: “……”
Bách Lý Hạo: “……”
Lạc Trần: “……”
Mọi người như chợt hiểu ra, dường như đã nắm bắt được cách vận dụng những thành ngữ quái đản kia!
Ai nấy đều lộ vẻ “bừng tỉnh đại ngộ”.
Chỉ riêng Hoài Hà là vẫn mang bộ mặt hóng chuyện, ánh mắt đầy bát quái nhìn Khương Yển. Gã này thường ngày cứ mở miệng ra là “Lạc sư huynh thế này, Lạc sư huynh thế kia”, lẽ nào... thật sự yêu thầm người ta?
editor: bemeobosua
Khương Yển bắt gặp ánh mắt của hắn, giận đến mức suýt thì bốc khói đỉnh đầu. Nếu không phải bị Phượng Khê cản lại, có khi đã đập Hoài Hà một trận "té xỉu không kịp thở" rồi!
Hoài Hà thở dài: “Xem ra lời đại bá nói quả không sai, muốn sống lâu thì đừng lo chuyện bao đồng!”
Phượng Khê lại truyền thụ thêm cho mọi người một ít "kinh nghiệm quý báu", chẳng hạn như:
“Muốn lừa được người khác, trước tiên phải tự lừa được bản thân mình!”
“Chỉ cần ngươi không biết xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là của người khác!”
Mọi người: “...”
Họ tròn mắt khiếp sợ: Hóa ra... còn có thể như vậy sao?!
Những kẻ như Hoài Hà thì còn đỡ, vốn dĩ hắn cũng không phải kiểu "trứng luộc lòng đào", nghe xong là hiểu ngay.
Nhưng với người đoan chính như Lạc Trần thì đúng là... tam quan vỡ vụn! Trong đầu chỉ còn một câu: "Ta... ta mở cửa bước vào thế giới mới rồi?!"
Sau một hồi thuyết giảng khiến đầu óc mọi người xoay như chong chóng, Phượng Khê để họ tự giao lưu thảo luận rồi rủ nhau vào phòng uống trà nghỉ ngơi.
Nàng còn dặn: Ai chưa hiểu thì có thể hỏi Quân Văn, hoặc “học sinh xuất sắc” Hoài Hà.
Còn Cảnh Viêm á? Miễn bàn! Tự hắn biết mình chỉ đáng làm... “học sinh cá biệt”.
Quân Văn lúc này đứng thẳng lưng, tay chắp sau lưng, khí thế như "giáo viên chủ nhiệm", bắt đầu giảng giải cho từng người một.
Hắn cảm thấy Trường Sinh Tông đúng là đất lành của đời mình, không chỉ giúp hắn sáng tạo ra "Quân thị kiếm pháp", còn để tài năng của hắn có nơi phát huy!
Cuối cùng, Quân Văn trịnh trọng nói:
“Ngoài việc dạy các ngươi cách không biết xấu hổ, ta còn tặng thêm một câu chí lý, hoàn toàn miễn phí!”
Mọi người đồng loạt dựng tai lên, cổ rướn dài, mắt tròn xoe chờ nghe “chân lý cuộc đời”.
Quân Văn hắng giọng, giơ tay phải, giọng vang dội, đầy cảm xúc:
“Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!!!”
Mọi người: “……”
Huynh à, huynh có bị ngốc không vậy?!
Nếu huynh nói "tin Quân gia sống đến vạn năm" thì còn đỡ hoang đường chút.
Chứ nói “tin Phượng Khê sống đến vạn năm” thì thật sự là... mơ giữa ban ngày!
Không thể phủ nhận Phượng Khê có bản lĩnh, nhưng đâu đến mức phù hộ cả đám giành giải quán quân?!
Quân Văn thấy mọi người đơ mặt ra thì hừ lạnh, bĩu môi:
“Nhìn cái vẻ mặt ngốc nghếch của các ngươi kìa!
Ta nói thì nói vậy, tin hay không tùy các ngươi!”
Hoài Hà tung tăng phụ họa:
“Ta tin! Đội trưởng nói gì chính là đạo lý! Theo nàng, dù không sống tới vạn năm thì ít ra cũng có vé vào Hạo Thiên Kính!”
Quân Văn tuy rằng thấy dáng vẻ “nịnh nọt thành tinh” của hắn thật đáng ngứa mắt, nhưng không thể không thừa nhận, kẻ lừa đảo này đúng là có nghề!
Trong phòng lúc này, Phượng Khê đang trò chuyện với… con Heo Vàng bằng thần thức.
Chuẩn xác hơn, là con Heo Vàng đang tố cáo.