Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 882

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

882. Quý trưởng lão này đúng là… càng lúc càng thấy kỳ quặc!

Trước đó khi Phượng Khê nhận Thú Khải, từng hỏi Heo Vàng và Đào Ngột xem có biết gì về chuyện liên quan đến Thú Khải hay không, nhưng hai đứa hoàn toàn mù tịt.

Vì trí nhớ của tụi nó cũng chẳng đầy đủ gì.

Heo Vàng trước đó từng ấp a ấp úng:

“Chủ nhân à, tuy ta không biết Cùng Kỳ đang toan tính gì, nhưng ta suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy nó tuyệt đối không có lòng tốt đâu.”

Phượng Khê nhướng mày: “Nói kỹ ta nghe xem nào.”

“Thú Khải được luyện hóa từ m.á.u tim của Cùng Kỳ, dù nó tặng cho ngài đi nữa, ta vẫn thấy nó có thể âm thầm điều khiển được.

Vậy chẳng phải là tính kế ngài rõ rành rành còn gì!

Nhưng mà… ta có một cách hay, vừa khéo có thể khiến nó tự vấp phải đá của chính mình. Chủ nhân muốn nghe thử không?”

Phượng Khê thấy nó ấp úng như giấu vàng trong bụng, liền hừ lạnh: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả!”

Heo Vàng vốn định làm ra vẻ huyền bí: “……”

…Thôi thì ngoan ngoãn nói vậy.

“Nếu Thú Khải là tmáu tim của nó, lại còn có liên kết với bản thân nó, vậy… nếu ngài lấy m/áu ký khế ước luôn, liệu có thể nhân cơ hội đó thu phục luôn cả Cùng Kỳ không?”

Phượng Khê: (???)

Đừng nói, ngươi thật sự đừng nói! Nói ra lại thấy có lý mới khổ!

Cái con heo ch/ết tiệt này tuy suốt ngày chỉ biết ăn, nhưng đầu óc đúng là không tệ chút nào.

Xem ra trong Tứ đại hung thú, kẻ ngốc nhất chính là cái tên Đào Ngột đáng yêu ngu ngơ kia!

À đúng rồi, còn có cả Hỗn Độn, nghe cái tên thôi cũng biết chẳng phải dạng thông minh gì.

Chỉ là, Phượng Khê tạm thời chưa định thử ký khế ước. Dẫu sao đây mới chỉ là phỏng đoán, ai biết có nguy hiểm hay không. Chờ lúc thời cơ chín muồi hẵng tính!

Mà bên trong kết giới, Cùng Kỳ bất chợt hắt xì một cái rõ to, đôi mắt tròn đảo liên tục: Có phải nha đầu Phượng Khê kia đang lén mắng ta không?

Hừ!

Dù ta không rõ ngươi định giở trò gì với Thú Khải của ta, nhưng chúng ta cứ chờ xem!

Một tiểu nha đầu lông vàng mà cũng dám đấu với một hung thú chính hiệu như ta? Ngươi chờ bị đánh cho mặt mày méo xẹo đi!

Phía bên này, Phượng Khê vỗ vỗ đầu Heo Vàng, khen nó hai câu, còn thưởng cho nó hai viên thú hạch màu đen quý hiếm.

Heo Vàng vui đến mức cái đuôi nhỏ quẫy loạn cả lên.

Các linh sủng khác thì còn đỡ, chỉ có Mộc Kiếm vẫn đang bị sét đánh đến nửa sống nửa chết, uể oải từ bên kia lết lại.

Nó cảm thấy vị chủ nhân bạc tình này đã thay lòng đổi dạ rồi!

Nó không còn là bảo bối trong tim nàng nữa!

Đúng lúc đang đắm chìm trong nỗi buồn da diết, Phượng Khê tiện tay đưa cho nó năm viên thú hạch đen tuyền.

Mộc Kiếm lập tức đầy má/u sống lại!

Chủ nhân trong lòng vẫn có ta!

Không chỉ có ta, mà còn coi ta là bảo bối số một thiên hạ!

Thật ra Phượng Khê cũng chẳng lãng mạn gì, chỉ là nghĩ sắp đến lúc chọn người thí luyện, Mộc Kiếm mà cứ èo uột thế thì phiền toái, nên quyết định bồi bổ cho nó chút ít.

Sau đó Phượng Khê cũng phát thú hạch cho các linh sủng khác, nhưng đều là loại màu tím.

Không ai dám có ý kiến. Mà có thì cũng không dám nói!

Phượng Khê tiện tay dùng thần thức kiểm tra Tiểu Hắc Cầu và Thôn Hỏa Hưu, thấy cả hai không có gì bất thường thì cũng không để tâm thêm.

Chỉ có Mộc Kiếm liếc nhìn Tiểu Chim Béo, thì thầm:

“Ta thấy người ta đều có tả hữu hộ pháp, sau này hai đứa nó chính là hộ pháp của ta!

Một đứa là Hộ Pháp Hôn Mê, một đứa là Hộ Pháp Ngủ Mê!”

Tiểu Chim Béo: Ngươi đúng là... thất đức thật đấy!

Thôn Hỏa Hưu thì thôi cũng được, chứ Tiểu Hắc Cầu không dễ chọc đâu. Đừng thấy nó đang hôn mê mà khinh, biết đâu nó vẫn nghe rõ mồn một đó, đến lúc bị xử thì đừng khóc!

Trời tối, Phượng Khê sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.

Trong khi đám đệ tử yên giấc, Doãn trưởng lão vẫn đang chạy loạn khắp bốn phong, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng.

Đáng tiếc, kết quả vẫn trắng tay.

Doãn trưởng lão đành phải ủ rũ quay về trong mưa gió.

Thôi thì đợi đến lúc thí luyện bắt đầu xem có gì đáng xem không vậy!

Sáng hôm sau, quảng trường Ngộ Đạo Phong đã tụ tập hơn vạn người.

Ngoài hơn hai trăm đệ tử thân truyền tham gia tuyển chọn thí luyện, còn lại đều là đệ tử nội môn và ngoại môn đến hóng chuyện.

Dù thời nào thì đám quần chúng ăn dưa cũng luôn nhiệt tình nhất!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-882.html.]

Nhiều người còn đến từ nửa đêm chỉ để giành chỗ tốt mà ăn dưa cho trọn vẹn!

Danh ngạch tiến vào Hạo Thiên Kính xưa nay đều được phân phối thẳng, đây là lần đầu tổ chức tuyển chọn thí luyện công khai, chắc chắn đáng xem!

Không biết phong nào sẽ giành được nhiều danh ngạch nhất đây?

Còn ít nhất thì khỏi đoán, chắc chắn là Ngộ Đạo Phong rồi!

Không ít người còn háo hức muốn xem biểu hiện của ba người Phượng Khê. Dù bọn họ từng gây chú ý trên Luận Đạo Đài, nhưng vẫn chưa từng trực tiếp đấu với các đệ tử thân truyền đứng đầu.

Tóm lại: Trò hay sắp mở màn!

Một lát sau, các trưởng lão lần lượt đến đông đủ, tiếp theo là bốn vị phong chủ cùng Tư Mã tông chủ, cuối cùng bốn vị thái thượng trưởng lão mới xuất hiện.

Dù bốn vị thái thượng trưởng lão kia nhân phẩm thế nào, nhưng chỉ cần nhìn tu vi và địa vị của họ cũng đủ khiến cả quảng trường xôn xao ầm ĩ.

Tư Mã tông chủ chào hỏi xong, liền tuyên bố tuyển chọn thí luyện chính thức bắt đầu!

Đám quần chúng hóng chuyện rất tò mò về cách thức tuyển chọn lần này, chẳng lẽ là lên đài tỉ thí?

Mà nhìn thì lại không giống lắm…

Khi mọi người còn đang ngơ ngác, bốn vị thái thượng trưởng lão đã lần lượt lấy ra một bàn tay lớn, là trận bàn!

Sau đó cùng nhau kết ấn, bốn trận bàn hợp lại thành một, dung hợp thành một khối đại trận duy nhất!

Trận bàn đón gió đồ sộ ban đầu, cuối cùng lại biến thành... một căn phòng ở rộng rãi như này đây.

Bá trưởng lão trầm giọng tuyên bố:

“Ngũ phong tiến hành rút thăm, theo thứ tự lần lượt đứng lên trận bàn, bước vào trận pháp thí luyện.”

Tư Mã tông chủ cùng bốn vị phong chủ lần lượt rút thăm, trình tự vào trận là:

Thanh Long phong, Chu Tước phong, Bạch Hổ phong, Huyền Vũ phong, cuối cùng là Ngộ Đạo phong.

Phượng Khê liếc mắt nhìn Tư Mã tông chủ, thầm nghĩ: “Ngươi cũng xứng làm tông chủ hả? Vận khí kiểu gì thế, xếp chót luôn mới tài!”

Tư Mã tông chủ lúc này cũng hơi chột dạ. Dù bốn vị thái thượng trưởng lão không đến mức giở trò trong ống thăm, nhưng vận may thì đúng là không chống đỡ nổi.

May mà điểm truyền tống của năm phong không giống nhau, nên cũng chẳng lo bị mai phục.

Thẩm Chỉ Lan đứng trong đội hình của Thanh Long phong, quay sang liếc nhìn Phượng Khê, trên mặt nở một nụ cười đầy thâm ý.

editor: bemeobosua

Phượng Khê giơ tay phải, búng ngón tay tạo thành số “tám”, nhìn nàng nháy mắt một cái:

“Biu!”

Thẩm Chỉ Lan: “……”

Chưa kịp phản ứng gì, trận bàn liền mở ra, nàng cùng đám đệ tử Thanh Long phong lập tức biến mất.

Phượng Khê bĩu môi, lẩm bẩm:

“Đồ nhãi ranh, tưởng làm ta d.a.o động hả? Mơ đi, ta còn chưa chơi chế/t ngươi đâu!”

Sau Thanh Long phong là Chu Tước phong, Bạch Hổ phong, rồi Huyền Vũ phong lần lượt tiến vào, cuối cùng mới đến lượt Ngộ Đạo phong.

Phượng Khê dẫn theo nhóm đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo phong đứng trên trận bàn, chờ mở trận.

Nào ngờ Quý trưởng lão mở miệng:

“Phượng Khê, ba người các ngươi vốn không phải đệ tử Trường Sinh Tông, theo lý thì không đủ tư cách tham gia thí luyện lần này.

Nhưng tông chủ đã ra sức tiến cử, bốn người bọn ta cũng khó từ chối.

Có điều, nói trước cho rõ: nếu trong quá trình thí luyện các ngươi xảy ra chuyện gì, Trường Sinh Tông chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm. Nếu không có ý kiến, thì ký tên điểm chỉ vào giấy sinh tử.

Không ký thì thôi, khỏi tham gia!”

Nói xong, có người đưa một tờ giấy sinh tử đến trước mặt Phượng Khê.

Tư Mã tông chủ trong lòng giận sôi.

Hắn đương nhiên hiểu Quý trưởng lão đang làm gì, rõ ràng là muốn ép ba người Phượng Khê rút lui khỏi thí luyện. Hoặc có khi, Quý trưởng lão và Hàn phong chủ đã bàn nhau sẵn, định nhân lúc thí luyện mà ra tay thủ tiêu họ, tờ giấy sinh tử chỉ là bước đệm để sau này đối phó Bắc Vực.

Hắn hơi lo, nhưng nghĩ tới Phượng Khê, lại có chút bình tĩnh. Cái nha đầu này chắc chắn đã nhìn ra rồi, chẳng lẽ sẽ chịu rút lui êm đẹp?

Phượng Khê nhận lấy tờ giấy sinh tử, liếc mắt mấy cái, nói:

“Giấy sinh tử gì mà vô lý, ít nhất phải có ba bản chứ! Một bản ngài giữ, một bản ta giữ, một bản giao cho tông chủ - người đảm bảo, giữ mới đúng đạo lý.”

Quý trưởng lão hừ lạnh, lập tức cho người chuẩn bị thêm hai bản y chang.

Phượng Khê liếc qua, không nói hai lời, ký tên điểm chỉ cái rẹt.

Quân Văn với Cảnh Viêm thấy vậy cũng ký theo.

Phượng Khê cẩn thận cất một bản, trong lòng thầm nghĩ:

“‘Trong quá trình thí luyện xảy ra chuyện gì cũng không liên quan Trường Sinh Tông’? Tốt quá chứ sao! Ta còn đang lo nếu vô tình g/iết nhầm ai hay vớ được bảo vật gì đó, Trường Sinh Tông sẽ đòi nợ má/u, ai dè Quý trưởng lão đích thân giúp ta rũ bỏ trách nhiệm luôn!”

Cái này mà gọi là giấy sinh tử? Rõ ràng là giấy thanh minh miễn trách cho ta mà!

Quý trưởng lão đúng là... cũng không đến nỗi tệ nha!

Loading...