Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 883

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

883. Mấy người các ngươi đúng là chẳng hiểu gì về năng lực thật sự của nàng ta cả!

Quý trưởng lão thấy Phượng Khê ký giấy sinh tử, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Con nhóc lông vàng này, đúng là không biết sống ch/ết!"

Nói xong liền mở ra trận bàn.

Thân ảnh của Phượng Khê và nhóm người lập tức biến mất tại chỗ.

Tư Mã tông chủ trong lòng có chút bất an, nhưng nghĩ lại thì lại thấy yên tâm hơn chút ít. Dù gì nha đầu Phượng Khê kia còn lanh lợi hơn cả khỉ, nếu nàng đã dám ký giấy sinh tử, hẳn cũng đã tính sẵn cách đối phó rồi.

Ngay lúc ấy, hiện trường vang lên một trận kinh hô.

Thì ra là bốn vị Thái thượng trưởng lão đồng loạt mở ra một tấm tường ảnh lớn giữa quảng trường, hình ảnh trên đó được chia làm năm phần, mỗi phần tương ứng với một phong.

Đám đệ tử tham gia thí luyện thân truyền đều kinh hãi không thôi.

Bởi vì cảnh tượng mà họ đang thấy vượt quá sức tưởng tượng, bọn họ dường như bị thu nhỏ vô số lần, hoặc nói cách khác, cảnh vật xung quanh lại bị phóng to khổng lồ!

Chỉ một cọng cỏ thôi, trong mắt bọn họ giờ cũng như đại thụ che trời!

Còn những cây cối vốn đã cao lớn, giờ nhìn lên đúng là khiến người ta choáng ngợp.

Lúc này, bọn họ chẳng khác gì kiến hôi, bất cứ thứ gì xung quanh cũng có thể dễ dàng đoạt mạng họ!

Những thiên chi kiêu tử xưa nay luôn được người khác tôn sùng, giờ phút này lần đầu cảm nhận được sự chênh lệch khủng khiếp, khiến ai nấy đều không khỏi nảy sinh sợ hãi, bất lực và hoảng loạn…

Trong mắt Tư Mã tông chủ hiện lên một tia ngạc nhiên: bốn vị hộ pháp trưởng lão kia tuy nhân phẩm có chút… na ná nhau, nhưng quả thực cũng có vài phần bản lĩnh.

Chỉ riêng cách sắp đặt thí luyện lần này thôi đã khiến người ta bất ngờ rồi.

Trong bóng tối, Doãn trưởng lão cũng khẽ gật đầu: "Bốn tên súc sinh kia xem ra cũng không vô dụng như mình tưởng."

Đám quần chúng hóng chuyện cũng nghĩ y chang, chỉ có điều bọn họ rất nhanh đã phát hiện trong năm đội, có một đội phong cách vô cùng "lạc quẻ".

Lúc này, Phượng Khê đang nhìn quanh cảnh vật xung quanh, kinh ngạc cảm thán:

“Bốn vị hộ pháp trưởng lão đúng là có đầu óc kỳ tài! Cảnh thí luyện này chơi thật quá đã!

Trước kia nghe người ta nói ‘nhất hoa nhất thế giới’, muội còn chưa hiểu rõ, giờ thì hiểu thật rồi!”

Quân Văn cũng hớn hở nói theo:

“Tiểu sư muội, muội nói xem đồ vật trong trận pháp này là thật hả? Nếu đúng vậy, chẳng phải một quả linh quả thôi cũng phải to bằng cái cối xay?

Tìm được một quả là cả đội ăn no mấy ngày!”

Phượng Khê cười đáp:

“Chắc không thật đâu, trông giống kiểu làm cho vui là chính! Ngày xưa có ‘bánh vẽ cho đỡ đói’, bây giờ thì có trận pháp dỗ thèm!”

Đám người Lạc Trần ban đầu còn thấy hoàn cảnh trước mắt quá khủng bố, nhưng nghe hai người họ nói chuyện, chẳng biết sao lại thấy nhẹ nhõm hẳn.

Hoài Hà thậm chí còn nhàn nhã hái một cọng cỏ lá to rồi đưa lên mũi ngửi, ngạc nhiên nói: “Thơm thật! Cỏ này có mùi thơm y chang cỏ xanh luôn! Không biết có ăn được không nhỉ?”

Bên ngoài, đám quần chúng hóng hớt bắt đầu bàn tán xôn xao. Có người nói Phượng Khê tâm thái tốt, dù rơi vào hiểm cảnh vẫn có thể ổn định tinh thần cả đội.

Cũng có người mỉa mai rằng nàng ta không biết nặng nhẹ, chẳng chịu tranh thủ sắp xếp hành động gì, lại còn đứng đó đùa giỡn lãng phí thời gian.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão không nói lời nào. Thân là bậc cao nhân, bọn họ sẽ không dễ dàng bày tỏ thái độ.

Tư Mã tông chủ cùng bốn vị phong chủ cũng giữ im lặng. Dù sao thí luyện mới bắt đầu, chưa phải lúc để bọn họ đưa ra nhận xét hay đánh giá gì.

Đúng lúc này, từ trong thí luyện trận pháp vang lên một giọng nói cổ xưa mơ hồ như truyền từ thời thượng cổ:

“Các ngươi hiện đang ở trong rừng sâu Tằng Nhật. Năm đội các ngươi đều đang ở những vùng rìa khác nhau của rừng, phương vị mỗi đội một khác.

Ở trung tâm của khu rừng này, có một cây Đăng Vân Thụ, trên đó kết ra đúng 60 quả đăng vân.

60 quả ấy chính là 60 tấm vé tiến vào Hạo Thiên Kính.

editor: bemeobosua

Còn ai lấy được bao nhiêu, thì phải xem vào bản lĩnh của chính các ngươi!

Ở phía bên kia, nếu lệnh bài thân phận của các ngươi bị bóp nát thì có nghĩa là bị loại khỏi cuộc thi, đồng thời sẽ bị truyền tống ra khỏi pháp trận thí luyện.”

Đội trưởng Thanh Long phong, Thi Viễn Chương, lập tức quay sang người dưới trướng phân phó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-883.html.]

“Chúng ta đi tìm đội của Ngộ Đạo Phong trước, loại bỏ họ xong rồi tính tiếp!”

Các đội trưởng của Bạch Hổ phong, Huyền Vũ và Chu Tước cũng viện mấy lý do na ná nhau để thoái thác. Dù gì thì bây giờ năm đội đều đang ở khu rìa của rừng rậm, tìm được đội Ngộ Đạo Phong cũng không phải chuyện khó.

Phía ngoài trận pháp, đám người ăn dưa rộ lên bàn tán:

“Biết ngay là Ngộ Đạo Phong bị chơi mà! Ta nói rồi còn gì?!

Bốn phong còn lại rõ ràng bắt tay nhau triệt hạ bọn họ, Ngộ Đạo Phong có đánh cũng không có cửa thắng!”

“Bốn phong kia làm vậy có hơi… không có đạo lý nhỉ?”

“Đạo lý cái gì, đoạt được suất lấy Hạo Thiên Kính mới là quan trọng! Với lại, thi luyện đâu chỉ là so tu vi, còn so mưu nữa! Ngộ Đạo Phong có mỗi nha đầu Phượng Khê kia mà không biết đi kết minh thì tự chịu thôi?!”

Vừa bàn tán, đám đông vừa nhìn về màn ảnh đang chiếu hình ảnh trong trận. Lúc này Phượng Khê đang nói với đám người Lạc Trần:

“Suất tranh Hạo Thiên Kính tất nhiên rất quan trọng, nhưng chẳng có thứ gì quan trọng bằng mạng sống cả. Nếu gặp nguy hiểm thì các huynh đừng do dự, bóp nát ngọc bài chạy ngay.

Đừng thấy tiếc nuối, đời người vốn là quá trình lựa chọn được – mất, cứ đi tiếp về phía trước là được.”

Phượng Khê dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Muội tính sơ sơ, bốn phong còn lại tám phần là đang liên thủ định loại chúng ta, chắc giờ cũng đang trên đường tới đây rồi.

Chúng ta cũng không nên phụ lòng nhiệt tình của họ, cho nên... chuẩn bị ít lễ vật đón tiếp đi!”

Dứt lời, nàng lấy ra hơn chục trận bàn, bảo đám Lạc Trần đặt vào những vị trí ẩn nấp xung quanh.

Sau đó lại lôi ra mấy con rối gỗ, mặc vào đó y phục truyền nhân của Ngộ Đạo Phong, cho xoay tròn tại chỗ, rồi phất tay ra lệnh: “Tăng tốc tới mức cao nhất, xuất phát!”

Đám Lạc Trần không một ai phản đối, lập tức theo chân Phượng Khê phóng về hướng trung tâm rừng rậm.

Đám người ăn dưa: “……”

“Ủa, sao Phượng Khê lại biết được là bốn phong còn lại sẽ liên thủ vây công họ vậy?”

“Cần hỏi nữa hả? Vì nàng ta thông minh chứ sao!

Bốn phong kia đúng là ‘thông minh quá hóa khờ’, bị nàng ta dắt mũi luôn rồi!”

“Nói vậy cũng không đúng. Ngộ Đạo Phong chạy trước chưa chắc đã là lợi thế. Chạy đầu sẽ đụng chuyện sớm nhất, không chỉ tốc độ bị kéo chậm mà còn hao tổn chiến lực.

Đến lúc đó bốn phong còn lại đuổi tới, thì là thế gọng kìm hai đầu!”

Ngay cả Tư Mã tông chủ cũng có suy nghĩ tương tự. Dù nhìn qua thì chiêu này của Phượng Khê khá hay, nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Cũng chẳng rõ nàng bày trận gì ở đó.

Đoán chừng cũng không phải trận pháp cao cấp gì, hiệu quả chắc không lớn lắm đâu.

Mười lăm phút sau, người của Bạch Hổ phong là những kẻ đầu tiên tới nơi.

Đám ăn dưa ngạc nhiên phát hiện, đội trưởng Hoàng Bảo Lễ của Bạch Hổ phong đang cười lạnh nói:

“Phượng Khê, ta nói thẳng nhé, bốn phong chúng ta đã kết minh rồi!

Nếu các ngươi không muốn chịu khổ thì tự bóp ngọc bài đi, khỏi để bọn ta phí sức!”

Đám ăn dưa: “???!!!”

Cái tên Hoàng Bảo Lễ này bị ảo giác hả?!

Chỗ đó lấy đâu ra Phượng Khê?! Chỉ có mấy con rối xoay vòng vòng tại chỗ thôi mà?!

Nhưng ngay sau đó, có người lập tức phản ứng lại:

Người của Bạch Hổ phong hẳn là trúng ảo trận rồi, cho nên mới nhìn mấy con rối mà tưởng là người thật của Ngộ Đạo Phong!

Trận pháp mà Phượng Khê bày... lợi hại vậy sao?!

Hoài trưởng lão vẫn bình tĩnh quan sát hết thảy.

Ngay cả trận cấm bay trên Ngộ Đạo Đài mà Phượng Khê còn gỡ được, thì việc bày ảo trận với nàng chẳng phải như trở bàn tay sao?

Mấy người các ngươi đúng là chẳng hiểu gì về năng lực thật sự của nàng ta cả!

Loading...