Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 885

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

885. Phượng Khê là để thu thập các ngươi đấy!

Trong lòng bốn vị đội trưởng đều bùng lên một luồng hỏa khí, ai cũng nóng lòng muốn chứng minh bản lĩnh của mình.

Đặc biệt là Thi Viễn Chương, đội trưởng Thanh Long phong. Trước đó hắn không nghe theo đề nghị của Thẩm Chỉ Lan nên mới rơi vào cái hố mà Phượng Khê bày ra, bây giờ thật sự là mất hết thể diện.

Không chỉ thế, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Chỉ Lan cũng thêm vài phần đánh giá lại.

Xem ra sư muội Chỉ Lan không chỉ có thiên phú về chế phù, mà còn có đầu óc mưu lược không hề đơn giản.

Những người khác của Thanh Long phong cũng nghĩ như vậy. Một số đệ tử thân truyền vốn đã có thiện cảm với Thẩm Chỉ Lan, nay càng thêm ân cần săn đón.

Mà Thẩm Chỉ Lan thì rất hưởng thụ cảm giác này.

Từ khi Phượng Khê tới Trường Sinh Tông, nàng ta gần như chuyện gì cũng suôn sẻ, còn nàng thì liên tiếp gặp xui xẻo. Nhưng ác mộng này sẽ sớm chấm dứt thôi.

Phượng Khê, ngày tàn của ngươi tới rồi!

Thậm chí nàng còn chẳng cần tự mình ra tay, cũng có thể lấy mạng được con tiện nhân đó!

Chu Tước phong kia chẳng phải là vũ khí sắc bén nhất hay sao?

Mọi người ai cũng mang tâm tư riêng, nhưng không ai để tâm đến đám người của Ngộ Đạo Phong.

Dù sao thì bên họ chiếm thế áp đảo tuyệt đối.

Người của Ngộ Đạo Phong chẳng qua chỉ có thể chờ bị đào thải!

Ngay lúc cả bốn phong đều tràn đầy tự tin, đột nhiên vang lên một tiếng rắc nứt giòn.

Mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy một nhành lá cây bị gãy, một con kiến to tướng từ trên cao rớt bịch xuống.

Con kiến đó có vẻ cực kỳ ủ rũ.

Tại sao các con kiến khác nấp trong bụi cây thì không sao, mà chỉ có mỗi mình nó gãy cành ngã xuống?

Chẳng lẽ vì nó... quá béo? =)))

Dù sao thì người của liên minh bốn phong cũng đã bao vây xung quanh, việc nó rơi xuống không tạo nên sóng gió gì.

Thấy con kiến to xuất hiện, mấy người của liên minh cũng chỉ ngẩn ra một chút, sau đó chẳng buồn để tâm.

Chỉ là một con kiến Hóa Thần sơ kỳ, trong bọn họ, ai tùy tiện ra tay cũng xử lý được.

Một đệ tử thân truyền còn bĩu môi khinh thường:

“Chỉ là một con kiến thôi à? Thí luyện gì mà độ khó thấp quá vậy? Hay con này bị bỏ lại phía sau?”

Lập tức có người hùa theo:

“Không chừng đúng là con tụt lại phía sau thật, mấy con kiến khác chắc đang vây công Phượng Khê rồi. Mau giải quyết nhanh con này, sau đó xử lý đám Ngộ Đạo Phong, rồi còn đoạt Đăng Vân quả nữa!”

Thẩm Chỉ Lan ánh mắt lóe sáng, chủ động nói:

“Để ta xử lý con kiến này!”

Phượng Khê làm đội trưởng thì sao chứ? Nàng muốn nhân cơ hội này lấy lòng các đệ tử thân truyền của bốn phong, để thu phục về làm người của mình.

Không ai phản đối, Thẩm Chỉ Lan lập tức gọi ra Phi Hồng Kiếm, xông tới đ.â.m con kiến.

Nhưng con kiến to lại nhẹ nhàng tránh được.

Nó thầm khinh thường trong lòng, ra chiêu còn chưa tới nơi, đã bị nhìn thấu.

Nào ngờ chiêu đó chỉ là đánh lạc hướng. Sát chiêu thật sự là huyết chú thúc lao phù trong tay nàng!

Con kiến lập tức cứng đờ, không động đậy được, linh lực cũng bị rút cạn từng chút một!

Đám người ái mộ Thẩm Chỉ Lan lập tức hò reo nhảy nhót:

“Chỉ Lan sư muội giỏi quá!”

“Huyết chú thúc lao phù cực kỳ phức tạp, vậy mà Chỉ Lan sư muội không chỉ luyện được, còn là phù thượng phẩm!”

“Đúng là vừa có dũng lại có mưu, nhẹ nhàng đã đánh bại đối thủ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-885.html.]

Thẩm Chỉ Lan ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì kiêu ngạo vô cùng.

Quả thật loại phù kia rất khó chế, nhưng nàng có bí quyết riêng.

Nàng đã thêm m/áu của Bát Vĩ Tuyết Hồ vào phù. Bát Vĩ Tuyết Hồ là tiên thú, má/u của nó tự nhiên có tác dụng kỳ diệu.

Còn về việc con tuyết hồ đó bị hút m/áu thường xuyên sẽ ra sao... nàng chẳng buồn quan tâm.

Dù sao trong mắt nàng, con linh thú đó cũng chỉ là phế vật, giờ chẳng khác nào cái kho m/áu di động phục vụ luyện phù.

Ngay lúc nàng còn đang đắc ý, bốn phía bỗng vang lên tiếng loạt soạt kỳ dị.

Ngay sau đó, vô số con kiến khổng lồ từ trong tán lá nhảy xổ ra!

Chúng có đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời!

Từng là tầng đáy nhất trong khu rừng này, giờ đây chúng là thợ săn đỉnh cấp!

Tất cả con mồi trước mặt chúng, đều chỉ là món ăn dọn sẵn trên mâm!

Thẩm Chỉ Lan cùng liên minh bốn phong đều sợ ngây người!

Sao lại có nhiều kiến to như vậy?!

Chẳng phải thí luyện mới bắt đầu sao?

Sao mới vào đã gặp độ khó địa ngục rồi?!

Lúc này cũng chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi. Bầy kiến đã lao tới! Lơ là một chút là mất mạng như chơi!

Không ai dám chủ quan, toàn bộ đều phải dốc toàn lực ứng phó!

Xét về tu vi cá nhân, người của bốn phong vẫn cao hơn. Nhưng đàn kiến đông vô kể, lại còn biết phun nọc độc ăn mòn, khiến trận chiến rơi vào thế giằng co.

Trận chiến càng lúc càng khốc liệt, liên tục có người bị thương. Một số vì giữ mạng, đành phải chủ động bóp nát ngọc bài để được trận pháp truyền ra ngoài.

Bên ngoài trận pháp, đám người xem náo nhiệt thì đã sớm bùng nổ!

Ai nấy mặt đỏ phừng phừng, hò hét thảo luận ầm trời!

“Mẹ nó, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt! Tưởng Ngộ Đạo Phong sẽ bị loại, ai ngờ là liên minh bốn phong mới là kẻ xui!”

“Đúng đấy! Phượng Khê bày trận pháp khiến bốn phong ăn một cú đau, giờ đến đàn kiến này thì đúng là thảm không tả nổi!”

“Còn Thẩm Chỉ Lan nữa kìa, đòi xung phong nhận nhiệm vụ, ra vẻ nắm chắc phần thắng lắm cơ! Cười chế/t mất!”

editor: bemeobosua

Mặc dù đa số người xem là đệ tử của bốn phong, nhưng ai thèm quan tâm lúc ăn dưa chứ?

Huống chi mấy tên thân truyền kia ngày thường đều kiêu căng ngất trời, giờ thấy bọn họ bị vả mặt, ai mà không thấy... hả hê!

Đáng đời!

Cho đáng cái tội ngạo mạn!

Giờ gặp báo ứng rồi đấy!

Đám ăn dưa thì sung sướng, nhưng các phong chủ thì mặt mày khó coi không tả!

Một mặt hận đệ tử của mình vô dụng, mặt khác lại oán trách bốn vị Thái thượng trưởng lão:

Các người bày ra cái loại trận pháp gì thế hả?!

Sao thú giữ trận lại đi tin lời của Phượng Khê?

Còn nữa, thú giữ trận không phải có số lượng cố định sao?

Lũ kiến đó nói gọi đồng bọn là gọi thật à? Gọi cái là kéo cả đàn tới?!

Trận pháp kiểu gì mà thật như đời thật thế kia?!

Còn bốn vị Thái thượng trưởng lão kia thì mặt ngoài không đổi sắc, nhưng trong lòng thì như gặp qu/ỷ sống, há hốc mồm không nói nên lời!

Rõ ràng chỉ bố trí mười sáu con kiến lớn thôi mà, những con kiến khác rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?

Rốt cuộc là trục trặc ở chỗ nào?

Loading...