Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 886

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

886. Yêu trùng tụ hội

Nửa canh giờ sau, liên minh bốn phong cuối cùng cũng tiêu diệt được đàn kiến.

Chỉ là, cái giá phải trả cũng chẳng hề nhỏ.

Bị thương thì không nói, Thanh Long phong bị loại tới sáu người, Bạch Hổ phong ba người, Chu Tước phong ba người, còn Huyền Vũ phong thì mất hai người.

Sở dĩ Thanh Long phong bị loại nhiều nhất, là bởi vì lúc Thẩm Chỉ Lan giao chiến với con kiến đầu đàn, đám kẻ si tình vì nàng đều xông lên trước “mở đường” trợ uy, kết quả là đứng mũi chịu sào, bị đàn kiến dồn hết hận thù lên đầu.

Đội trưởng Thanh Long phong, Thi Viễn Chương, sắc mặt vô cùng khó coi, tuy nhiên cũng không nổi giận vô cớ với Thẩm Chỉ Lan. Dù sao thì nàng chủ động xin ra trận cũng là vì lòng tốt.

Hắn không trách móc không có nghĩa người khác cũng không có oán khí, chỉ là không ai nói ra miệng mà thôi.

Sau khi bốn vị đội trưởng kiểm kê lại nhân số, bắt đầu thảo luận bước tiếp theo.

Đội trưởng Bạch Hổ phong, Hoàng Bảo Lễ, nghi hoặc hỏi:

“Lẽ ra bầy kiến đó phải phục kích nhóm Phượng Khê mới đúng, sao lại chuyển hướng tấn công chúng ta? Chẳng lẽ nhóm Phượng Khê đã bị loại rồi?”

Đội trưởng Chu Tước phong, Dư Hóa Dục, nhíu mày:

“Khả năng đó rất nhỏ. Nơi đây không hề có dấu hiệu giao chiến, có khi nào nhóm Phượng Khê đã đi đường vòng rồi?”

Đội trưởng Huyền Vũ phong, Hứa Trí Xa, lập tức nói:

“Ngươi nói đúng, bọn họ hẳn là cố ý đi đường vòng, tránh bị chúng ta đuổi theo.

Chỉ là bây giờ không rõ họ đã đi về hướng nào, tạm thời khó đoán được.”

Thi Viễn Chương nghiến răng:

“Mặc kệ bọn họ đi đường nào, cuối cùng vẫn phải tới khu vực trung tâm.

Chi bằng chúng ta tranh thủ lên đường ngay từ bây giờ, đến lúc đó canh sẵn ở đó, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!

Chuyện tranh đua giữa bốn phong chúng ta, đợi sau khi loại xong Ngộ Đạo Phong rồi tính tiếp cũng chưa muộn.”

Lời hắn nói được ba người còn lại đồng tình, vì thế cả nhóm tiếp tục men theo đường cũ, dốc toàn lực tiến về trung tâm.

Bọn họ rất tự tin vào lựa chọn này, vì sức mạnh kết hợp của bốn phong đủ dễ dàng vượt qua thử thách trên đường, chắc chắn sẽ tới nơi nhanh hơn Ngộ Đạo Phong rất nhiều.

Lúc này, Phượng Khê đang dẫn đầu nhóm Lạc Trần chạy như bay.

Nhóm Lạc Trần vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra.

Đội trưởng nhà chúng ta chỉ nói đôi ba câu đã kéo bọn họ vượt chốt kiểm tra?

Chẳng những suôn sẻ vượt trạm, mà còn khiến liên minh bốn phong phải... đi đường khác?

Bọn họ có thể tưởng tượng được liên minh bốn phong giờ đây sẽ “kinh hỉ” đến cỡ nào!

Người ta là bốn phong kết minh, đội trưởng nhà bọn họ thì kết minh với... trận pháp thú!

Đội trưởng đúng là kỳ nhân dị sĩ!

Chỉ có điều, chiêu này chắc cũng chỉ dùng được một lần, những cửa sau sắp tới vẫn phải thật sự chiến đấu mới được.

Hoài Hà thì lại băn khoăn chuyện khác: Tại sao Phượng Khê và Quân Văn chạy nhanh như vậy?!

Đội trưởng thì thôi đi, nhìn là biết đã lén lên Hóa Thần từ lâu.

Nhưng Quân Văn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, sao cũng chạy nhanh dữ vậy?

Chẳng lẽ là tuyệt học Quân gia?

Trong lúc mọi người đang chạy, Phượng Khê đột nhiên dừng lại.

Cả nhóm lập tức dừng theo.

Phượng Khê nhìn chằm chằm bụi cỏ cao phía trước, thản nhiên nói:

“Đừng trốn nữa, ta thấy các ngươi rồi, mau ra đi.”

Lạc Trần cùng mọi người trợn tròn mắt nhưng vẫn không phát hiện được gì, cuối cùng đành bung thần thức ra dò xét, lúc này mới phát hiện manh mối.

Trên lá cỏ có mấy chục con châu chấu khổng lồ màu xanh lục đang nằm rạp, chỉ là màu sắc y chang lá nên rất khó phát hiện.

Đám châu chấu thấy bị lộ liền vỗ cánh bay vù vù trên đầu mọi người, phát ra tiếng kêu chói tai rít lên liên hồi.

Tiếng kêu vang động khiến thần thức mọi người đau nhức lờ mờ, khỏi hỏi cũng biết, lũ châu chấu này am hiểu công kích âm thanh.

Nhóm Lạc Trần lập tức chuẩn bị chiến đấu. Tuy chúng biết bay, nhưng độ cao có hạn, nên họ vẫn có niềm tin chiến thắng.

Ngay lúc cả nhóm đang vận sức chờ phát động, Phượng Khê lấy ra một khối ghi âm thạch. Lập tức, âm thanh “mê hoặc” vang vọng khắp nơi:

“Ô oa ô oa ô oa…”

Lũ châu chấu ban đầu còn ong ong kêu loạn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị đồng hóa thành:

“Ong oa ~ ong oa ~~ ong ô oa…”

Mọi người tròn mắt phát hiện, cảm giác thần thức bị đau... biến mất rồi?!

Hóa ra lũ châu chấu này... bị dụ chạy hết!

Chúng cố gắng tìm lại giọng nguyên bản, nhưng tiếng kèn xô na quá mê hoặc, khiến đám châu chấu hoang mang rối loạn, không phát ra nổi âm thanh ban đầu.

Bọn chúng tức đến mức muốn phun m/áu, chuẩn bị lao vào tấn công Phượng Khê. Quân Văn lập tức hô lớn:

“Bảo vệ đội trưởng!”

Ngay tức thì, Phượng Khê đã được che chắn kỹ càng bởi ba tầng trong ba tầng ngoài.

Hoài Hà còn hô vang:

“Có bản lĩnh thì nhắm vào ta nè! Đừng đụng đến đội trưởng chúng ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-886.html.]

Quân Văn lập tức trợn trắng mắt:

“Tên vua nịnh hót này!!”

Phượng Khê nhìn lũ châu chấu, chậm rãi nói:

“Các ngươi có biết vì sao đám kiến to phía trước không đánh nhau với bọn ta không?

Bởi vì chúng biết bọn ta chỉ là mồi nhử, kẻ thật sự đến sau mới là chủ lực.

Một khi bọn chúng đánh nhau với bọn ta, thì lúc phía sau ập tới... chính là đường ch/ết không lối thoát.”

editor: bemeobosua

“Các ngươi cũng thế thôi! Nếu bây giờ các ngươi cứ khăng khăng liều mạng với bọn ta, chờ chủ lực bên ta kéo đến, các ngươi ch/ết chắc!”

Đám châu chấu khổng lồ nghe vậy thì ánh mắt dần hiện vẻ nghi hoặc.

Những người này trên người chẳng có vết thương nào, xem ra đúng là không phải vừa rồi đánh nhau với đám kiến to kia.

Chẳng lẽ nha đầu đó nói thật?

Phượng Khê lại tiếp lời, giọng đầy căm phẫn:

“Biết vì sao ta nói hết với các ngươi không? Vì ta thấy bất công quá chừng!

Dựa vào đâu mà bọn ta phải làm mồi nhử chứ?!

Ai cũng biết làm mồi là nguy hiểm nhất mà!

Cho nên ta muốn báo thù mấy kẻ kia!

Vậy nên, chi bằng thế này đi, các ngươi mau đi gọi người tới đi!

Nếu không gọi được nhiều bằng hữu tới thì gọi bầy yêu trùng khác cũng được!

Ví như bướm, nhện, bọ cạp, bọ rùa... Dù gì thì cũng có thịt để mọi người ăn mà, đúng không?

Ta nói cho các ngươi nghe này, mấy kẻ kia ai nấy đều trắng trẻo mập mạp, ăn ngon lắm!

Các ngươi mà bỏ lỡ cơ hội này, đừng nói kiếp này, kiếp sau cũng tiếc hùi hụi đó!

Thời gian gấp rút, ta không nói nhiều với các ngươi nữa! Mau đi gọi người đi!

Bọn ta đi trước đây, tránh để chúng nghi ngờ.”

Nói xong, Phượng Khê ra hiệu bằng ánh mắt, đám người lập tức bảo vệ nàng mà nhấc chân bỏ chạy.

Đám người Lạc Trần tuy đang chạy như bay, nhưng đầu óc thì vẫn còn ngơ ngác!

Trước đó bọn họ còn nghĩ chiêu này chỉ dùng được một lần, quay đi quay lại đội trưởng lại cho họ ăn nguyên một màn biểu diễn sống động!

Ở chỗ đội trưởng của họ, đến chiêu cũ cũng biến hóa muôn hình vạn trạng được!

Phải rồi!

Còn có tiếng kèn xô na nữa!

Nghe nói lần trước đội trưởng đại diện đi cùng tứ đại gia chủ đến tìm Hàn phong chủ tính sổ, cũng chính là ở cổng Trường Sinh Tông mà thổi kèn xô na!

Đội trưởng đúng là toàn năng thật đó!

Mấu chốt là… đám châu chấu khổng lồ kia rất có thể thật sự đi gọi bầy yêu trùng tới như lời đội trưởng nói. Vậy thì có thể tưởng tượng được liên minh bốn phong sẽ thảm thế nào…

Bọn họ giờ mới hiểu ra ý nghĩa câu nói của Quân Văn: “Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm”.

Chỉ cần theo đội trưởng, chắc chắn thắng!

Không cần làm gì, chỉ cần nghe lời là được rồi!

Hoài Hà cảm thấy bản thân là kẻ chuyên đi lừa người cũng nên góp lời, bèn trưng ra bộ mặt sùng bái nói:

“Đội trưởng, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi đó!

Muội đúng là trâu bò thật sự!

Không tốn một binh một tốt mà vượt qua hai cửa ải, thiên hạ này ngoài muội ra thì chẳng ai làm được!”

Phượng Khê lắc đầu:

“Câu đó sai rồi! Tuy muội không tốn binh tốn lính, nhưng cũng phải trả cái giá vô cùng đắt đấy!

Vì để phân tán sự chú ý của đám châu chấu, lúc bỏ đi muội đã ném một khối ghi âm thạch xuống đất!

Mua cái mới tốn tận mấy trăm linh thạch đấy!”

Đám người Hoài Hà: Cái giá “vô cùng đắt” ghê thật ha!

Đến lúc đám châu chấu khổng lồ tỉnh ra thì Phượng Khê và đồng bọn đã chạy mất tăm mất tích.

Chỉ còn tiếng ô oa ô oa vang vọng không dứt bên tai.

Bọn chúng nhìn kỹ lại, thì ra là Phượng Khê lúc nãy đã ném khối ghi âm thạch lại trên đất.

Cũng chính nhờ tiếng xô na chói tai đó làm loạn đầu óc, khiến bọn châu chấu mãi mới phản ứng kịp.

Đám châu chấu khổng lồ tức đến muốn phun m/áu, lập tức cắn nát ghi âm thạch ra từng mảnh.

Tiếng xô na mới chịu tắt.

Chúng nó nghĩ, giờ chẳng làm gì thì cũng bực, chi bằng nghe lời con nhóc kia, đi gọi bầy đàn tới hỗ trợ, rồi ăn sạch đám người trắng trẻo mập mạp phía sau!

Thế là từng con từng con đồng loạt hú gọi bạn bè.

Chẳng mấy chốc, vô số yêu trùng từ bốn phương tám hướng kéo tới!

Những yêu trùng này màu sắc đa dạng, có loại bay, có loại bò, còn có loại từ dưới đất chui lên, nói chung là một buổi tụ hội hoa hoè loè loẹt của đại gia đình yêu trùng!

Loading...