Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 888
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
888. Tọa Kỵ Độc Nhất Vô Nhị của Phượng Khê
Khi liên minh bốn phong bị yêu trùng vây khốn, Phượng Khê cùng mọi người vẫn không ngừng lên đường.
Chẳng rõ có phải vì suốt đường đi, những con yêu trùng đều bị đám châu chấu khổng lồ kêu gọi đi hết rồi không, mà họ hoàn toàn không gặp phải trở ngại nào.
Lạc Trần bọn họ vô cùng hài lòng, nghĩ rằng so với dự kiến thì đúng là thuận lợi hơn nhiều!
Họ còn tưởng rằng bước vào trận chiến sẽ gian nan vất vả, phải đối đầu với bốn phong vây công, ai ngờ cho tới giờ bóng dáng đối thủ cũng chưa thấy đâu!
Nhưng Phượng Khê thì không mấy hài lòng.
Lý do là vì đi đường quá mệt mỏi.
Chỉ tiếc là mấy con linh sủng của nàng, con thì không tiện để người khác nhìn thấy, con thì không hợp ngồi làm tọa kỵ ở chỗ này, xem ra chỉ còn cách ra tay ngay tại chỗ, tìm nguyên liệu tạm dùng!
Biết sớm thế này thì nãy lừa đại một con châu chấu to còn hơn, vừa nhảy tưng tưng vừa cưỡi, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!
Vậy nên trong lòng nàng lúc này chỉ mong nhanh có yêu thú hoặc yêu trùng nào đó nhào ra cản đường, như vậy mới có thể giải phóng đôi chân đáng thương của nàng!
Cho nên, khi nàng cảm nhận được phía trước hình như có yêu thú chặn đường, nàng liền bật cười thành tiếng.
Quả là vừa nghĩ tới là tới luôn!
Chỉ có điều… khi nhìn thấy yêu thú chặn đường, nụ cười của nàng cứng đờ ngay trên mặt.
Bởi vì chặn đường nàng lại là… một bầy nhím.
Mấy thứ này mà cũng đòi làm tọa kỵ?
Ngồi lên chắc không bị đ/âm cho thủng m.ô.n.g thì cũng hóa thành cái rổ mất!
Vẻ mặt nàng đầy chê bai: “Các ngươi nhìn lại thân thể đầy gai của mình xem, còn không biết xấu hổ mà ra chặn đường à? Biến! Kêu yêu thú khác tới thay ca!” =)))
Đám nhím: “……”
Bọn ta có gai thì sao?
Chẳng lẽ là tội ác tày trời chắc?
Hay là ngươi không có gai nên ganh tị với bọn ta?
Đám nhím lập tức tức giận, đồng loạt nhào về phía Phượng Khê!
Phượng Khê chu môi một cái, ra hiệu cho đám Lạc Trần xông lên!
Dù gì nàng cũng có thể dùng phù chú, nhưng mà cũng nên cho người ta khởi động làm nóng người một chút chứ!
Không thể để mọi người suốt ngày ngồi mát ăn bát vàng, không hề có cảm giác được tham gia trận chiến!
Với lại, nàng cũng muốn xem thử mấy ngày nay huấn luyện có ra hồn không.
Đám người Lạc Trần đã sớm nóng ruột nóng gan, từng người như rồng như hổ, gào lên xông tới!
Phượng Khê thì khoanh tay đứng sau quan sát, hai bên có Quân Văn và Cảnh Viêm hộ tống. Hoài Hà thì cầm linh kiếm lăng xăng phía trước, biểu thị rõ mình đang bảo vệ đội trưởng.
Không phải hắn sợ đánh đâu, chỉ là ai bảo hắn và đội trưởng là một tổ kiếm trận chứ!
Đội trưởng không ra tay, hắn mà xông lên thì chẳng phải làm đội trưởng mất mặt à?
Bên ngoài trận pháp, không ít người phải bật thốt lên kinh hô.
Vì bọn Lạc Trần toàn bộ đều dùng “Quân thị kiếm pháp”!
Không chỉ thế, ngay cả kiếm trận mà họ vận dụng cũng đã được cải tiến hoàn toàn!
Bốn vị phong chủ lập tức đen mặt!
Phượng Khê đúng là hào phóng ghê!
Dám đem Quân thị kiếm pháp và phiên bản cải tiến của kiếm trận truyền cả cho Ngộ Đạo Phong!
Ngay cả bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng thoáng giật mình, nhưng rồi lại bình tĩnh trở lại rất nhanh.
Vì trong lòng họ cho rằng, dù có chút tình huống bất ngờ xảy ra, kết cục cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.
Hoài trưởng lão thì tay chắp sau lưng đứng nhìn, trong lòng cực kỳ hài lòng.
Tên nhóc Hoài Hà này đúng là có phong thái năm xưa của ta!
Hồi ta còn là đệ tử thân truyền, ta đã nhìn ra tông chủ tiền đồ vô lượng, nên mới quyết theo một lòng, mới có địa vị hôm nay.
Biết nhìn thời thế cũng là một loại bản lĩnh!
Lúc này, trong trận pháp, đám người Lạc Trần đã chiếm thế thượng phong hoàn toàn, đám nhím gần như không có chút khả năng chống cự nào.
Phượng Khê vừa bóc hạt dưa vừa nói:
“Các ngươi cũng đừng trách ta nhẫn tâm độc ác, ai bảo cả người các ngươi toàn là gai!
Không có gai thì ta đã thu làm tọa kỵ từ lâu rồi!”
Nghe Phượng Khê nói vậy, con nhím to nhất trong bầy bỗng “chi chi” kêu lên, tiếng kêu đầy khẩn trương, ánh mắt nhìn nàng như muốn nói gì đó.
Phượng Khê sửng sốt: “Tất cả dừng tay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-888.html.]
Đám người Lạc Trần tuy chưa rõ chuyện gì, nhưng vẫn dừng tay nghe lệnh.
Phượng Khê nhìn con nhím to: “Ngươi muốn nói gì?”
Con nhím: “Chi chi chi chi chi!”
Ánh mắt Phượng Khê lóe sáng: “Ngươi muốn để ta cưỡi ngươi?”
Con nhím: “Chi!”
Phượng Khê tặc lưỡi: “Ngươi có lòng thì ta cũng ghi nhận. Nhưng mà cả người ngươi toàn gai, bảo ta ngồi kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta nếm thử cảm giác 'đứng trên lửa, ngồi trên than' à?”
Con nhím vội vàng lắc đầu, sau đó quay sang gọi một con nhím khác.
Con nhím kia ngơ ngác một chút, rồi bắt đầu… dùng miệng nhổ gai trên lưng con nhím to!
Trong chớp mắt, lưng của con nhím to… hói nguyên một mảng!
Phượng Khê: “……”
Ngươi thế này… có phải quá có thành ý rồi không?!
Làm đến mức này, ta mà còn từ chối thì đúng là thất lễ!
Chỉ là… lấy con nhím làm tọa kỵ, thật sự ổn chứ?
Trên đời này chắc không có ai dám chơi kiểu đó?!
Nhưng trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác, xài tạm vậy!
Đợi tìm được con nào phù hợp hơn thì đổi sau!
Nghĩ vậy, nàng nói: “Được rồi, khỏi nhổ nữa, vậy là đủ rồi!”
Con nhím to thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tiếp tục “chi chi chi”.
Phượng Khê liếc nhìn: “Ngươi muốn ta thả đồng bọn của ngươi?”
Con nhím to gật đầu lia lịa.
Phượng Khê suy nghĩ: “Cũng được, ta là người có lòng từ bi, cho ngươi toại nguyện.”
Con nhím kích động kêu mấy tiếng, rồi quay đầu gọi đồng bọn.
Cả bầy nhím cũng thi nhau “chi chi chi”, khiến Phượng Khê có cảm giác mình vừa rơi vào ổ chuột!
Một lúc sau, đám nhím luyến tiếc rời đi, chỉ còn lại mỗi con nhím hói một mảng.
Phượng Khê thử ký khế ước, tiếc là thất bại.
Dù sao cũng là thú trong trận pháp, không ký khế ước được cũng bình thường thôi.
Nàng cũng chẳng buồn để tâm, vì cách điều khiển yêu thú thì nhiều lắm, đâu phải cứ ký khế ước mới gọi là xài được.
Phượng Khê ngồi lên lưng con nhím, cảm thấy cũng khá ổn.
Ít nhất tầm nhìn rộng rãi hơn nhiều!
Nàng còn đưa tay sờ sờ đám gai xung quanh, cảm thấy dùng nhím làm tọa kỵ cũng không tồi, lúc cần gấp còn có thể nhổ mấy cái gai làm ám khí!
Tạ trời, tạ đất, tạ luôn bốn vị Thái thượng trưởng lão đã tặng quà không tính toán!
Đám người Lạc Trần nhìn mà choáng váng.
Đội trưởng thế mà thu phục nhím làm tọa kỵ?!
Chưa bàn đến chuyện thu phục thú trận pháp là hiếm có cỡ nào, quan trọng là… ai bình thường lại đi cưỡi con nhím?!
Phượng Khê thì chẳng buồn quan tâm người khác nghĩ gì, nàng phất tay nhỏ:
“Xuất phát!”
Lý thuyết mà nói, cảnh tượng này phải rất oai phong mới đúng, chỉ tiếc trên lưng nhím, ngoài chỗ nàng ngồi thì xung quanh toàn là gai nhọn, trông nàng cứ như phạm nhân ngồi trong… xe chở tù!
Nhìn kiểu gì cũng buồn cười!
Đám người Lạc Trần không dám cười, ngoan ngoãn chạy theo “xe chở tù”.
Phượng Khê nói với họ: “Các huynh đừng nôn nóng, đợi lát nữa gặp thêm thú trận pháp, muội sẽ bắt vài con nữa cho các huynh cưỡi thử cảm giác mới mẻ!”
Đám người Lạc Trần thầm nghĩ, cũng chỉ có con nhím này là mềm mỏng chịu nhổ gai vì ngươi thôi, chứ thú trận pháp khác chắc gì dễ nói chuyện như vậy!
Nhưng mà dù gì thì đội trưởng cũng luôn nghĩ đến bọn họ, thật sự tốt không để đâu cho hết!
Không ít người trong lòng thầm nhẩm:
Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!
Câu này đúng là chân lý muôn đời!
Ngoài trận pháp, mọi người nhìn cảnh này thì há hốc mồm.
Phượng Khê ngươi thật sự… quá trâu bò!
Cưỡi nhím làm tọa kỵ?
Ngươi đúng là độc nhất vô nhị, cổ kim hiếm thấy!