Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 889
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
889. Rừng rậm to lớn như thế, mỗi ngày đều trôi qua đều giống nhau, nó muốn đi xem thử một lần.
Điều khiến nhóm quần chúng xem náo nhiệt càng kinh ngạc hơn là, con nhím to kia vậy mà vì bằng hữu mà không tiếc làm tọa kỵ cho Phượng Khê? Nó có linh trí cao đến vậy sao?
Bốn vị thái thượng trưởng lão kia, trận pháp của họ đều sánh ngang với trận pháp thượng cổ!
Cả bốn vị lão tổ đều rơi vào trạng thái mơ hồ.
Không ngờ bọn họ lại mạnh đến thế sao?!
Ngoài trận thì ầm ĩ cãi vã, trong trận lại là một mảnh yên bình như năm tháng tĩnh lặng.
Dĩ nhiên, chỉ có phía Ngộ Đạo Phong là được hưởng cảnh thái bình, còn bốn phong còn lại thì nghiến răng nghiến lợi lên đường, chỉ mong nhanh chóng đuổi kịp đến vùng trung tâm.
Rất nhanh, bọn họ chạm trán với đợt yêu thú đầu tiên sau khi đổi tuyến đường, lại là một bầy nhím lớn, số lượng cũng tương đương với đám Phượng Khê từng gặp.
Chỉ có điều, số người bốn phong nhiều hơn hẳn Ngộ Đạo Phong, nên chỉ trong chưa đầy nửa khắc đã tiêu diệt sạch đám nhím kia.
Đội trưởng Thanh Long Phong, Thi Viễn Chương cười nói:
“Chư vị, tuy chúng ta có chút trì hoãn lúc đầu, nhưng nhân số áp đảo, chỉ cần nhẹ nhàng một chút là có thể qua các trạm kiểm tra còn lại, không mất bao nhiêu thời gian đâu, chắc chắn đuổi kịp tiến độ của Ngộ Đạo Phong!”
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, trong lòng đều rất hả hê.
Không phải bọn họ không có bản lĩnh, chỉ là các trạm trước gặp toàn thứ quá khó thôi!
Xem ra bốn vị thái thượng trưởng lão đúng là cố tình tăng độ khó cho Ngộ Đạo Phong rồi.
Lúc này, nhóm Ngộ Đạo Phong, những người đang bị nhung nhớ, thì đang chạy như bay phía sau “xe chở tù” hình nhím.
Phượng Khê chán đến muốn phát khóc, bèn rút thanh mộc kiếm ra, khắc lên một chiếc lông dài trên lưng con nhím to sáu chữ lớn, Phượng Khê đến đây du ngoạn!
Con nhím tức đến run người!
Ngươi ngồi thì ngồi, sao còn khắc chữ lên người ta?
Ngươi có chút ý thức công cộng nào không thế?!
Sớm muộn gì ta cũng phải nhổ cái gai này xuống cho xem!
Nó đang tức tối toan tính, thì Phượng Khê vỗ nhẹ lên lưng nó một cái, nó lập tức dừng bước.
Trong lòng nó đầy nghi hoặc: Tên biến thái này lại muốn làm gì? Không định cưỡi ta nữa sao?
Đang nghĩ ngợi, thì một cơn đau buốt truyền tới, Phượng Khê đã nhổ luôn chiếc gai mà nàng khắc chữ kia!
editor: bemeobosua
Con nhím vừa đau vừa tức, nhưng nghĩ lại thì… chiếc gai đó đúng là nỗi nhục, rút ra cũng tốt.
Nó còn đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì Phượng Khê đã tiện tay ném chiếc gai về phía trước bụi cỏ, lập tức từ trong đó nhảy ra mấy con yêu thú.
Con nhím to bản năng lùi về sau hai bước, bởi vì đám yêu thú kia chính là Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài.
Kim Đồng Sài nổi tiếng hung dữ, tu vi lại cao hơn nó hẳn một bậc, không phải thứ nó có thể dây vào.
Nó thì sợ ch/ết điếng, còn Phượng Khê thì phấn khích không thôi.
Vì Kim Đồng Sài… trông đẹp quá trời!
Bộ lông đỏ rực như lửa cháy, đôi đồng tử vàng kim lấp lánh, nhìn vào thôi đã thấy vui vẻ rồi!
Thế này đúng là tọa kỵ hoàn mỹ!
Đám Kim Đồng Sài vừa nhìn thấy con nhím lại đang chở người, liền gào lên một trận the thé giận dữ.
Phượng Khê không hiểu tiếng chúng, nhưng con nhím thì nghe rõ mồn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-889.html.]
Chúng mắng nó là đồ nhát gan, là nỗi nhục của giới yêu thú!
Con nhím hận không thể cuộn mình lại, mất mặt ch/ết đi được!
Phượng Khê thì thản nhiên nói:
“Nhím to, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa chúng cũng sẽ nối gót ngươi thôi!”
Con nhím nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là: Ngươi định bội bạc ta sao?!
Chờ đến khi kịp phản ứng, nó hận không thể tự đ.â.m ch/ết mình.
Chẳng phải nó nên vui mừng vì sắp được giải thoát rồi sao? Sao trong lòng lại có chút hụt hẫng thế này?
Chắc chắn là do bị rút quá nhiều gai, mất má/u nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo rồi!
Đang lúc nó rối rắm tâm lý thì đám Kim Đồng Sài phía trước đã gầm lên giận dữ về phía Phượng Khê:
“Ngươi, cái tên nhân loại ngu ngốc kia! Muốn bọn ta làm tọa kỵ như con nhím kia hả?! Đừng có mơ mộng giữa ban ngày!”
Phượng Khê từ tốn đáp:
“Các ngươi gào ghê quá nhỉ, trông chẳng khác nào rất háo hức muốn làm tọa kỵ cho ta ấy!”
Đám Kim Đồng Sài: “……”
Ngươi gọi cái này là háo hức? Đây là phẫn nộ có được không?!
Đám Kim Đồng Sài lập tức muốn xông lên công kích, Phượng Khê giơ tay ngăn lại:
“Khoan đã, nghe ta nói hai câu, nghe xong muốn đánh cũng chưa muộn.”
Đám Kim Đồng Sài vốn không định nghe, nhưng lại thấy nàng lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái bao tải to tổ bố, móc ra từng chồng từng chồng phù triện, vắt hết lên lưng con nhím!
Phượng Khê thở dài:
“Phù triện cấp Thiên để lâu bị ẩm, ta phải mang ra phơi một chút.”
Đám Kim Đồng Sài: “……”
Ngươi đang… dọa tụi ta đấy à?
Nhân tộc phát triển đến mức này rồi sao? Phù triện cấp Thiên mà đựng cả bao tải?
Vừa phơi phù triện, Phượng Khê vừa thong thả nói:
“Các ngươi có biết vì sao con nhím to này lại chịu làm tọa kỵ cho ta không? Thậm chí không tiếc… bị rụng lông!”
Con nhím: “……”
Câu cuối kia ngươi có thể không nói mà!
Đám Kim Đồng Sài thầm nghĩ: Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là sợ ch/ết thôi!
Phượng Khê lại từ tốn nói:
“Các ngươi nghĩ nó tham sống sợ chế/t? Vậy là sai hoàn toàn!
Tuy tu vi nó chẳng ra gì, nhưng vẫn là một con nhím có khí tiết, không đến mức vì cầu sống mà vứt bỏ liêm sỉ đâu.”
Con nhím suýt nữa cảm động phát khóc!
Thì ra tên biến thái này cũng có lúc nói tiếng người!
Phượng Khê tiếp tục:
“Nó chịu làm tọa kỵ cho ta là vì muốn được đặt chân đến nơi mà trước kia chưa từng tới, muốn tận mắt nhìn thấy những yêu thú mà trước giờ chỉ có thể ngưỡng mộ, muốn thấy tận mắt cây ăn quả truyền thuyết nơi mây ngàn!
Nói một câu thôi, rừng rậm to lớn như thế, nó muốn đi xem một lần!”