Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 891
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
891. Tuy ngươi rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau.
Con nhím to đùng đang ngậm một miếng gai khắc dòng chữ “Phượng Khê ghé chơi” liền lắc lư tiến về phía nàng.
Ta mới là tọa kỵ chính thức của ngươi, đừng để bị mấy con Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài kia mê hoặc mắt!”
Tiếc thay, Phượng Khê chẳng muốn nếm lại cái cảm giác như ngồi trên đống lửa, như đứng trên than hồng ấy nữa!
Nàng quay sang con nhím lớn, nghiêm túc nói:
“Tuy ngươi rất tốt, nhưng ta nghĩ... chúng ta không hợp nhau.”
Con nhím: “……”
Trước đó ngươi đâu có nói thế với ta!
Ngươi từng bảo đứng trên lưng ta tầm nhìn rất tuyệt, còn nói ta có thể dùng gai nhím làm ám khí nữa mà!
May thay, Phượng Khê nói tiếp:
“Dù ngươi không làm tọa kỵ, vẫn có thể đi theo ta. Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn thì cứ rời đi, ta không ngăn.”
Con nhím to dĩ nhiên không định rời đi. Dù không làm tọa kỵ, làm tùy tùng cũng tốt rồi.
Tuy nó chẳng mấy hứng thú với cái gọi là Đăng Vân Thụ, nhưng trực giác mách bảo nó rằng theo Phượng Khê sẽ có lợi.
Phượng Khê không để ý đến con nhím nữa mà lần lượt ngắm nghía đàn Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài, cuối cùng chọn con đầu tiên chạy đến làm quen với nàng.
Dũng cảm đáng được thưởng.
Phượng Khê quay sang mấy con Kim Đồng Sài còn lại, nói:
“Tuy các ngươi không thể làm tọa kỵ của ta, nhưng có thể làm tọa kỵ cho thuộc hạ của ta.”
Đám Kim Đồng Sài ấy nhìn nhau ấm ức, liếc Lạc Trần và những người còn lại bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Chúng chỉ muốn phục tùng duy nhất "ánh sáng Nhân tộc", Phượng Khê, người duy nhất xứng đáng!
Phượng Khê lướt mắt qua, hờ hững nói:
“Yên tâm, đãi ngộ sẽ không khác gì.”
Đám Kim Đồng Sài nghe vậy lập tức thông suốt.
Chúng đâu phải thú ngốc, làm tọa kỵ cho ai mà chẳng là làm?!
Thế là, Lạc Trần và mấy người khác không cần đi bộ nữa, mỗi người có một con Kim Đồng Sài chở.
Tuy chỉ có mười mấy con, nhưng thể hình chúng to lớn, chở một người thì thừa sức.
Lạc Trần và những người khác cảm giác như đang mơ vậy.
Đây là đi thí luyện sao?
Sao thấy giống đi du xuân quá vậy?!
Tốc độ Đám Kim Đồng Sài nhanh hơn hẳn so với lúc họ chạy bộ trước đó, vèo một cái như điện xẹt!
Khổ mỗi con nhím to đùng, nó dốc toàn lực cũng không đuổi kịp tốc độ đám Kim Đồng Sài!
May mà Phượng Khê vẫn còn nhớ tới nó, cho nó nằm trên lưng tọa kỵ của nàng.
Tất nhiên, điều kiện là nó phải ngoan ngoãn nằm yên, nếu lỡ làm bị thương con Kim Đồng Sài thì khỏi theo luôn!
Con Kim Đồng Sài chở Phượng Khê rõ ràng cực kỳ khó chịu, hận không thể đá phăng con nhím đi, nhưng không dám cãi lệnh Phượng Khê, đành nghiến răng chịu đựng.
Còn con nhím thì đắc ý nghĩ bụng:
Các ngươi tranh với ta làm gì? Kết quả thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn chở ta à?”
Nó cảm thấy mình giờ như thông minh hơn trước rồi, trước đây làm gì nghĩ ra được mấy chuyện này!
Nửa canh giờ sau, đàn Kim Đồng Sài dừng bước, không phải vì mệt, mà là bị cản đường.
Không phải người, mà là một đám trận pháp rối.
Chúng mặc y phục trưởng lão của bốn đại tông môn Bắc Vực, trông hệt như thật!
Quân Văn không nhịn được bật ra một câu chửi. Không phải hắn vô lễ, mà là Trường Sinh Tông thật quá lố!
Ngươi tạo rối thì tạo, việc gì phải hóa trang thành trưởng lão của Bắc Vực?
Ý là gì? Nói trưởng lão của tụi ta cũng chỉ đáng đánh với lũ rối này thôi à?
Là cười nhạo tu vi Bắc Vực chúng ta thấp kém sao?
Hay muốn nhìn thấy chúng ta "tương tàn với trưởng lão chính mình"?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-891.html.]
Thấp hèn, vô liêm sỉ, hạ lưu!
Đừng nói hắn, cả nhóm Lạc Trần cũng cau mày khó chịu.
editor: bemeobosua
Nếu Phượng Khê không ở cùng nhóm với họ, có lẽ họ chẳng mấy bận tâm, nhưng giờ nhìn mấy con rối ấy mặc y phục trưởng lão, thật sự rất khó chịu.
Bốn vị thái thượng trưởng lão thật quá nhỏ mọn!
Có chuyện gì không thể thẳng thắn đối mặt? Cứ phải dùng mấy trò ti tiện thế này sao?
Ngoài trận, đám người hóng chuyện thì lại phấn khích vô cùng:
“Các huynh thấy Phượng Khê sẽ làm gì tiếp theo?”
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là chỉ huy Đám Kim Đồng Sài và thuộc hạ xông lên đánh rối rồi! Chẳng lẽ vì rối mặc đồ trưởng lão mà bỏ qua cơ hội thí luyện?”
“Cũng đúng… nhưng nếu việc này truyền ra, mặt mũi nàng ở Bắc Vực mất sạch đấy! Dù gì nàng vẫn luôn tự xưng là 'ánh sáng Bắc Vực' cơ mà.”
“Một cái danh hão với cơ hội vào Hạo Thiên Kính, nàng chắc chắn chọn cái sau rồi!”
Bốn vị phong chủ âm thầm thở phào, cuối cùng bốn lão già Thái Thượng Trưởng Lão cũng làm được việc có ích!
Chứ không thì chẳng khác nào ăn không ngồi rồi, mỗi năm chỉ biết nhận vật tư!
Tư Mã tông chủ ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấy lo.
Còn Doãn trưởng lão nấp trong bóng tối thì tức giận đến mức nghiến răng:
“Trường Sinh Tông mà dùng đến trò đê tiện thế này, thật khiến người ta khinh bỉ!”
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng ánh mắt tất thảy đều dồn về phía Phượng Khê.
Còn cái gọi là “liên minh bốn phong”?
Lâu lắm rồi không ai buồn liếc tới bọn họ nữa.
Nhìn gì cho mệt, từng người lết lết khổ sở, nhìn còn thấy bực!”
Trong trận, Phượng Khê khẽ cong môi nhìn lũ trận pháp rối.
“Các ngươi nghe hiểu tiếng người không?”
Lũ rối không trả lời, chỉ trực tiếp lao đến tấn công, rõ ràng là không hiểu.
Lạc Trần và những người khác vội vàng tiến lên che chắn cho nàng, trong khi Đám Kim Đồng Sài thì đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.
Bọn ta là tọa kỵ, không phải tay đấm.
Chỉ có con nhím là lập tức chắn trước mặt Phượng Khê.
Vì sao nó làm vậy, chính nó cũng không biết, chỉ là linh cảm mách bảo rằng như thế sẽ có lợi cho nó.
Phượng Khê thản nhiên nói:
“Cùng lên đi! Nhớ giữ cho chúng còn sống.”
Mọi người: “………”
Rối cũng có sống ch/ết sao?
Nhưng đã nghe lệnh Phượng Khê, nhóm Lạc Trần đành tuân theo.
Cái gọi là ‘giữ sống’ hẳn là khống chế, không cho chúng cử động nữa.
Yêu cầu này khiến nhiệm vụ càng khó thêm.
Phượng Khê thấy Đám Kim Đồng Sài chỉ đứng xem náo nhiệt, bèn lạnh lùng bảo:
“Ta không nuôi phế vật vô dụng!”
Đám Kim Đồng Sài: “……”
Bọn ta vô dụng chỗ nào? Chẳng phải đang chở đám người yếu ớt đó sao?!
Nhưng thấy ánh mắt lạnh của Phượng Khê, chúng chẳng dám lười nữa, lập tức gầm lên lao vào chiến đấu!
Lũ rối cao ngang bằng người thật, nhưng đàn Kim Đồng Sài chiếm ưu thế về hình thể, phối hợp cùng sự linh hoạt của nhóm Lạc Trần, chẳng bao lâu đã khiến bọn rối rơi vào thế yếu.
Bốn vị thái thượng trưởng lão trông thấy vậy thì chỉ biết hối hận:
Lúc thiết kế rối chỉ tính tới việc đối phó đệ tử thí luyện, nên kích cỡ ngang người thật. Ai ngờ Ngộ Đạo Phong lại có tọa kỵ là thú trận pháp mạnh như vậy!
Xem ra đám rối chẳng mấy chốc sẽ bị khống chế!
Chỉ là…
Bọn họ vẫn không hiểu, vì sao Phượng Khê lại muốn “giữ sống” bọn rối ấy?