Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 892
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
892. Ngươi định làm cái trò gì đây?
Nửa canh giờ sau, đám con rối trong trận pháp đã bị khống chế hoàn toàn.
Thật ra nếu không phải Phượng Khê còn muốn giữ chúng lại để dùng, thì đám người Lạc Trần và bầy linh thú đã sớm xé xác sạch rồi.
Phượng Khê đi tới trước một con rối, bắt đầu... cởi quần áo nó ra.
Đám người Lạc Trần: “……”
Ngươi đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ ngươi nhìn đám rối mặc y phục của tứ đại tông môn Bắc Vực thấy ngứa mắt?
Hay là… ngươi có sở thích đặc biệt nào đó?
Phượng Khê nhanh chóng phát hiện một “bàn điều khiển” trong bụng con rối. Sau khi lấy nó ra, nàng ngưng thần nhìn một lát, rồi rút Bút Núi Sông Càn Khôn ra, bắt đầu khắc hoạ hoa văn lên đó.
Đám Lạc Trần không hiểu nàng đang làm gì, nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ biết đứng yên quan sát.
Ngộ Đạo Phong vốn chuyên tu kiếm đạo, đối với mấy môn như luyện phù, luyện khí hay trận pháp chỉ biết loáng thoáng ngoài da, nên dù có trừng to mắt nhìn cũng không đoán được nàng đang làm gì.
Ngoài trận, mọi người tuy rất muốn xem kỹ, nhưng hình ảnh truyền về từ tường ánh sáng chỉ cho thấy tay Phượng Khê đang liên tục động đậy, không thấy rõ nàng đang vẽ gì.
Có người đoán mò:
“Phượng Khê đang vẽ cái gì vậy? Đừng bảo là định cải tạo đám con rối kia đó nha?”
“Ta thấy nàng này bị ảo tưởng sức mạnh rồi! Mới thu phục được trận pháp thú thôi đã tưởng mình vô địch thiên hạ!”
“Ai mà chẳng nghĩ vậy! Con rối bàn yêu cầu kỹ thuật cực cao, hơi bất cẩn là hỏng luôn cả con rối, đừng nói là cải tạo lại!”
……
Không chỉ dân hóng hớt nghĩ vậy, ngay cả bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng đồng tình.
Dù những con rối trận pháp này không thuộc loại cấp cao, nhưng cũng đâu phải ai muốn cải tạo là cải tạo được?
Hơn nữa, nàng định biến chúng thành cái gì?
Chẳng lẽ là muốn thu phục hết, rồi kéo theo làm tùy tùng?
Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non, Phượng Khê vẫn chuyên tâm khắc hoạ hoa văn lên bàn điều khiển.
Cuối cùng, xong xuôi.
Nàng đặt lại con rối bàn vào trong bụng con rối.
Ngay lập tức, con rối được kích hoạt lại. Thoạt nhìn chẳng khác gì lúc trước, chỉ là giờ nó không còn tấn công Phượng Khê và những người khác nữa.
Phượng Khê quan sát một lúc, rồi bắt đầu làm tới con rối thứ hai. Lần này nhanh hơn rất nhiều, chưa đến nửa khắc đã xong.
Đến con rối thứ ba thì chưa đầy vài trăm nhịp thở đã hoàn thành.
Nàng ra tay quá nhanh, đến mức mọi người chỉ thấy Bút Núi Sông Càn Khôn bay lượn như tàn ảnh.
Không cần nàng lên tiếng, Quân Văn đã tự giác lại hỗ trợ, như giúp nàng cởi y phục con rối, lấy con rối bàn, rồi đặt lại sau khi khắc xong.
Cảnh Viêm phản ứng chậm hơn nửa nhịp, đến mức chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành cười khổ:
“Có những việc, không phải cố gắng là làm được, chỉ có thể tự mình cảm khái mà thôi.”
Cuối cùng, Phượng Khê đã cải tạo xong hết mấy chục con rối.
Nàng quay sang đám người Lạc Trần, thản nhiên nói:
“Cởi đồ ra đi.”
Đám người Lạc Trần: “……”
Chúng ta có phải rối đâu mà bắt cởi đồ?!
Phượng Khê thấy họ còn đang đơ người, liền nói tiếp:
“Các ngươi cởi quần áo để mặc cho đám con rối này ấy.”
Đám người Lạc Trần càng thêm mờ mịt!
Chẳng lẽ đội trưởng thấy đám rối mặc đồ trưởng lão Bắc Vực chướng mắt, nên bắt bọn nó mặc đồ chúng ta?!
Dù gì chúng ta cũng là đồng đội mà, làm vậy có ổn không?
Lúc này, Hoài Hà xoay tròng mắt nghĩ ra cách:
“Đội trưởng, trong nhẫn trữ vật của ta còn một bộ y phục môn phái để tắm, dùng tạm bộ đó được không?”
Phượng Khê gật đầu:
“Cũng được.”
Đám người Lạc Trần đồng loạt thở phào, ai nấy vội lấy bộ đồ tắm môn phái ra, mặc vào cho đám rối.
Phượng Khê cẩn thận kiểm tra lại một lượt, rồi nói với bọn rối:
“Đi đi!”
Ngay lập tức, cả đám rối như bóng ma, thoắt cái đã biến mất trong bụi cỏ.
Đám người Lạc Trần ngơ ngác:
Mấy con rối này… biết nghe tiếng người thật à?
Không thể nào chứ?
Hơn nữa… chúng nó đi đâu?
Phượng Khê đoán được suy nghĩ của bọn họ, liền nhàn nhạt đáp:
“Chúng chỉ có thể hiểu mệnh lệnh đơn giản thôi, không phải như các huynh đang tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-892.html.]
Còn đi đâu à? Đoán xem.”
Lạc Trần thầm nghĩ:
Chúng ta làm sao mà biết được?!
Chẳng lẽ là đi thăm dò phía trước?
Nhưng nhìn hướng đi cũng chẳng đúng…
editor: bemeobosua
Cũng may Phượng Khê không để họ đoán lâu, liền giải thích:
“Nếu muội đoán không sai, người của liên minh bốn phong đã đổi lộ trình.
Bốn phong liên thủ, dọc đường chẳng mấy trạm kiểm soát có thể cản bước được bọn họ.
Dù chúng ta có dùng đàn Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài thay chân, cũng rất dễ bị họ đuổi kịp và vượt qua.
Nên muội phải kiếm việc cho họ làm, để chậm bước lại.
Muội phái đám con rối đi tìm đám liên minh bốn phong. Sau đó để bọn chúng cứ lượn lờ trước mặt họ, khiến họ tưởng là đội của Ngộ Đạo Phong ta.
Bọn họ chắc chắn sẽ đuổi theo!
Mà muội đã nâng cấp tốc độ của đám rối rồi, không dễ mà đuổi kịp đâu.
Cứ thế, tốc độ của bọn họ sẽ bị kéo chậm lại rất nhiều.”
Đám người Lạc Trần đồng loạt há hốc mồm: Còn có thể chơi như vậy nữa à?!
Hoài Hà lập tức bắt đầu tán dương sặc mùi nịnh hót:
“Đội trưởng, cao tay quá, thật sự là cao tay!
Bọn ngốc bên phe Liên minh Bốn Phong kiểu gì cũng mắc bẫy cho xem. Đợi đến lúc bọn chúng đuổi theo mà phát hiện chỉ là trận pháp con rối, chắc tức đến hộc m/áu mất! Ha ha ha!”
Đám người Khương Yển cũng bật cười thành tiếng, đội trưởng đúng là kỳ tài nghĩ ra chuyện không ai tưởng nổi!
Phượng Khê cong môi cười nhạt:
“Nếu chỉ để kéo dài thời gian thì phí quá. Muội còn chuẩn bị cho bọn họ một món... bất ngờ.
Đợi đến lúc bọn họ cạn kiệt kiên nhẫn, không buồn đuổi theo lũ trận pháp con rối kia nữa, muội sẽ cho những con rối đó bám theo sau lưng bọn họ.
Đến khi bọn họ chạm trán chốt kiểm soát có con rối trấn giữ, muội sẽ cho những trận pháp con rối kia cải trang thành tiếp viện, nhảy vào trận đấu, mà còn là tự bạo.
Tuy uy lực khi tự bạo cũng chỉ cỡ tu sĩ Trúc Cơ tự bạo, nhưng cũng đủ khiến đám người Liên minh Bốn Phong uống no một hồ nước lạnh.”
Đám người Lạc Trần: “……”
Nàng chắc đây là kinh hỉ, chứ không phải kinh hách à?
Bọn họ đều có thể tưởng tượng ra cảnh đám người Liên minh Bốn Phong thảm đến mức nào!
Sắp thắng đến nơi, thể nào cũng buông lỏng cảnh giác, ai mà ngờ trận pháp con rối còn biết tự nổ tung chứ?!
Đúng là muốn đưa người ta đi gặp tổ tông mà!
Đội trưởng đúng là... ác quá đi!
Nhưng mà quá sảng khoái!
Hoài Hà lại bắt đầu ra sức vỗ m.ô.n.g ngựa, những người khác cũng đồng thanh phụ họa, lời ra lời vào rôm rả vô cùng.
Phượng Khê phẩy tay, dáng vẻ giả vờ khiêm tốn:
“Chút tài mọn mà thôi!
Chủ yếu là phải cảm tạ bốn vị Thái thượng trưởng lão, nếu không nhờ các ngài thiết kế trận pháp tinh vi, y như thật, đến cả trận pháp con rối cũng giống con rối thật, thì muội đâu có cơ hội phát huy như vậy!”
Nghe lời này xong, bốn vị Thái thượng trưởng lão suýt nữa tức đến nghẹt mũi!
Con nha đầu ch/ết tiệt này, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!
Nói mấy câu phía sau kia là khen ngợi bọn họ chắc? Là đang chê bai thì đúng hơn!
Thật là tức ch/ết người mà!
Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng đám người Liên minh Bốn Phong đừng làm trò hề, bằng không tổn thất sẽ thảm khốc không chịu nổi!
Mà bên kia, người của liên minh bốn phong đang tăng tốc lên đường. Vừa rồi đánh thắng đám rối bù nhìn, tâm trạng ai nấy đều khá tốt.
Với tốc độ này, chẳng mấy chốc là có thể vượt mặt Ngộ Đạo Phong!
Tới khu trung tâm rồi, bọn họ sẽ mai phục trước, khi đó đánh Ngộ Đạo Phong trở tay không kịp, thắng chắc trong tay!
Đúng lúc đó, có người kinh hô:
“Ta vừa rồi hình như thấy người của Ngộ Đạo Phong!”
Ban đầu mọi người còn tưởng hắn hoa mắt, nhưng rất nhanh, bọn họ cũng thấy một bóng người vụt qua rồi biến mất trong bụi cỏ.
Tuy không thấy rõ mặt, nhưng y phục trên người rõ ràng là đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong!
Chẳng lẽ Ngộ Đạo Phong cũng đi đường này, sợ chạm mặt bọn họ nên mới lẩn đi?
Ha ha!
Nếu đúng vậy thì lại đỡ phiền!
Bốn vị đội trưởng liếc nhau một cái, lập tức dẫn người đuổi theo!
Ngoài trận, bốn vị phong chủ không buồn xem tiếp nữa.
Vì họ đã mơ hồ cảm thấy đệ tử nhà mình sắp gặp... đại nạn!
Thử luyện đệ tử cái gì chứ, rõ là đang thử luyện sức chịu đựng tinh thần của họ thì có!