Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 895
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
895. Ta còn ngại quá trời luôn!
Đúng lúc bốn vị Thái thượng trưởng lão còn đang tràn trề tin tưởng, trên mặt vách đá truyền ảnh bỗng vang lên giọng nói của Phượng Khê.
“Chư vị, các huynh thấy đám sói vừa rồi sao lại không tấn công chúng ta nhỉ?”
Hoài Hà vội chen lên trước, ra vẻ nghiêm túc mà nói:
“Đội trưởng, theo ta đoán, chắc bầy sói thấy chúng ta thu phục được đàn Kim Đồng Sài, sợ mất mặt nên không dám trở mặt, dứt khoát giả bộ như không thấy gì hết ấy mà!
Mà chuyện này… đều nhờ đội trưởng anh minh thần võ, cơ trí vô song, trí tuệ hơn người…”
Lạc Trần và mọi người: “……”
Thân thủ thì không thấy tiến bộ gì, riêng cái khoản nịnh nọt này thì đúng là tu vi tăng như gió cuốn!
Đợi Hoài Hà tuôn ra hơn hai mươi thành ngữ khen người, Lạc Trần mới chen vào:
“Ta thấy bầy sói hình như không bị kích động, chỉ là nhất thời không hiểu tại sao lại thế.”
Phượng Khê gật đầu đồng tình, trong lòng thầm khen Lạc Trần: Đúng là trong đám đệ tử thân truyền hiếm có người thông minh như vậy.
“Huynh nói không sai, muội cũng cảm thấy bầy sói không bị kích phát. Còn về nguyên nhân thì… muội suy đi nghĩ lại, có thể là vì chúng ta không nói chuyện. Nói chính xác thì… là vì muội không nói chuyện.”
Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ của Phượng Khê thoáng đỏ lên:
“Bốn vị Thái thượng trưởng lão còn cố ý sửa cả quy tắc vì muội, muội ... muội ngại ch/ết mất.”
Lạc Trần và mọi người: “……”
Bốn chữ “ngại ch/ết mất” ngươi biết viết kiểu gì không đấy?!
Lời của Phượng Khê vừa dứt, đám người đang hóng chuyện ở ngoài lập tức náo loạn!
“Phượng Khê nói thật hả?!”
“Ta thấy tám chín phần là thật rồi! Ngươi không thấy lúc nãy Thẩm Chỉ Lan bên phe liên minh bốn phong vừa dứt lời, bầy sói đã như phát điên mà xông vào tấn công bọn họ sao?!
Còn nữa, ta thấy rõ bốn vị Thái thượng trưởng lão khi ấy tay cầm thứ gì vung vẩy liên tục, chắc là đang chỉnh sửa trận pháp!”
“Vậy chẳng phải là gian lận sao?! Có quá đáng quá không?”
“Suỵt! Đừng có nói bừa! Không thấy Tông chủ cũng không có lên tiếng gì à?!”
“Tông chủ sao mà dám nói, dù gì Ngộ Đạo Phong đâu có thiệt hại gì, thiệt chính là bốn phong kia kìa!”
……
Ngoài trận, sắc mặt bốn vị Thái thượng trưởng lão lúc trắng lúc xanh, vừa kinh hãi vừa tức tối!
Kinh là vì Phượng Khê có thể đoán trúng sự thật.
Tức là vì con nhóc ch/ết tiệt kia đúng là biết cách chọc gan người khác!
Bốn người âm thầm nghiến răng: Ngươi cứ việc huênh hoang đi, lát nữa là cười không nổi nữa đâu!
Một lát sau, đoàn người Phượng Khê bị đàn Tân phân Tam Nhĩ Hổ chặn đường.
Quân Văn và đám người theo bản năng bịt miệng, sợ phát ra tiếng động.
Dù biết vòng này chưa chắc giống vòng trước, nhưng lỡ như bốn vị Thái thượng trưởng lão lại nổi cơn điên nữa thì sao?!
Phượng Khê cũng không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu với đám hổ ba tai kia.
Không ngờ đàn hổ đột nhiên lao lên tấn công!
Ngay khoảnh khắc ấy, tay Phượng Khê vốn giấu trong tay áo lập tức vung ra, ném thẳng hai chồng phù triện dày cộm mang uy lực “trời sụp đất nứt” về phía đàn hổ!
Mấy ngày nay, Phượng Khê đã nghiên cứu cải tiến loại phù triện này dựa trên bạo kích phù của Nhân tộc và Ma tộc. Tuy chỉ là phù cấp Địa, nhưng uy lực hoàn toàn có thể sánh ngang phù cấp Thiên.
Sở dĩ không làm thẳng phù cấp Thiên là vì Phượng Khê từng thử mấy lần, tỷ lệ thành công cực thấp, có lẽ do tu vi nàng chưa đủ.
Nhưng phù cấp Địa thì vừa tay hơn nhiều!
Chính là để dùng mấy cái này đó!
Dùng để uy h.i.ế.p Heo Vàng hay xử kẻ địch đều không thấy đau lòng!
Đàn hổ cứ tưởng có thể đánh úp Phượng Khê bất ngờ, nào ngờ lại bị nàng phản đòn chớp nhoáng!
Bị nổ một trận thảm thiết không để đâu cho hết!
Tuy chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khí thế thì tụt dốc không phanh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-895.html.]
Phượng Khê phất tay: “Xông lên!”
Lạc Trần và đàn sói lập tức lao lên đánh hội đồng!
Nếu ban đầu đàn hổ không bị Phượng Khê ném phù trước, hai bên còn có thể chơi vài chiêu. Còn giờ, bọn hổ đã bị đánh cho ngơ ngác, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Phượng Khê lại đem mấy lời dùng để thuyết phục đàn sói lúc trước ra lặp lại, vốn tưởng lần này phải tốn nước miếng hơn mới thuyết phục nổi đàn hổ, ai ngờ đối phương lại đồng ý ngay.
Phượng Khê mắt sáng lên, liền tươi rói mặt mày, miệng không quên khen đàn hổ biết điều.
Ngoài trận, bốn vị Thái thượng trưởng lão trong lòng cười lạnh:
Ngươi cứ khoe khoang đi… lát nữa cho ngươi biết thế nào là đời không như mơ!
Ngươi thật sự tưởng đàn hổ dễ bị khuất phục như vậy sao?
Tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là do bọn ta sắp đặt sẵn thôi!
Đàn hổ giả vờ quy phục, chờ đến trạm kiểm tra tiếp theo sẽ cho con nhóc đó một đòn chí mạng!
Bốn vị Thái thượng trưởng lão đều cảm thấy kế sách này hoàn mỹ không kẽ hở!
Dù gì thì con nhóc thối Phượng Khê kia chắc chắn đang lâng lâng, nghĩ rằng mình chỉ cần mở miệng là có thể lừa cả thiên hạ!
Huống hồ, nàng thế nào cũng không thể ngờ được đám thú trận pháp còn biết giả vờ đầu hàng.
Cả bốn người bọn họ đều đang bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Ngộ Đạo Phong bị loại tập thể!
Lúc này, Phượng Khê đang tán gẫu cùng đàn hổ.
“Các ngươi thật lòng muốn đi theo ta sao?”
Đàn hổ: “Gào!”
“Không hổ danh là vương giả bách thú, ánh mắt đúng là khác biệt! Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhất định sẽ đưa các ngươi bước lên đỉnh cao của đời thú!”
Đàn hổ: “Gào!”
“Nếu chúng ta đã là người một nhà rồi, vậy ta cũng không khách sáo nữa. Ngoài đội ta ra, vẫn còn vài đội khác đang trên đường. Bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh của ta.
Các ngươi rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, vậy thì giờ đi xử lý đám đó giùm ta đi!”
Đàn hổ: “Gào ~~~?”
Đầu chúng nó bắt đầu ong ong cả lên!
Chúng nó là đang giả vờ đầu hàng, chuẩn bị đến trạm kiểm soát kế tiếp sẽ đánh úp bất ngờ một cú. Nhưng giờ con nha đầu ch/ết tiệt này lại bảo chúng nó đi đánh úp đội khác, rốt cuộc là nên đồng ý hay không đây?
Nếu đồng ý, thì chẳng phải lệch khỏi kế hoạch ban đầu?
Nếu không đồng ý, lỡ nha đầu này sinh nghi thì sao?
editor: bemeobosua
Phượng Khê thấy chúng nó do dự, liền nhướng mày:
“Sao? Các ngươi không dám đi à?
Chậc chậc, ta đúng là nhìn lầm các ngươi rồi. Nếu đã không muốn đi thì thôi, nhưng từ giờ đừng gọi mình là hổ nữa, cứ gọi là… tam nhĩ miêu (mèo ba tai) đi cho rồi!”
Đám Kim Đồng Sài cũng hùa theo ồn ào, con nhím to đùng còn “chi chi chi” kêu inh ỏi không dứt!
Hoài Hà và mấy người kia cũng hòa nhịp la ó một trận.
Đàn hổ cuối cùng không chịu nổi cú công kích tinh thần này, liền gào rú rồi lao thẳng về một hướng khác!
Trước cứ đi xử lý cái đội gì đó kia đã, rồi quay lại tính tiếp!
Ngoài trận, bốn vị Thái thượng trưởng lão tức đến nỗi bốc khói đỉnh đầu!
Giận thật sự!
Mọi chuyện chẳng có tí nào giống với những gì họ sắp đặt!
Sao Phượng Khê lại cứ không chịu chơi theo luật thế chứ?!
Tư Mã tông chủ thấy tình hình này, cố gắng giữ vẻ mặt điềm nhiên, ra dáng người đứng đầu một tông phái, nhưng trong lòng thì như nổ bắp rang!
Phượng Khê chắc chắn đã nhìn thấu chuyện đàn hổ đầu hàng chỉ là diễn kịch!
Cũng phải thôi, ngay cả con nhím to kia còn giãy giụa muốn ch/ết mới chịu đầu hàng, còn đàn hổ thì lại đầu hàng trơn tru như bôi mỡ, rõ ràng có vấn đề!
Cho nên mới nói, thú trận pháp vẫn là thú trận pháp, chứ diễn xuất thì vẫn còn non tay lắm!
Giờ thì hắn cũng bắt đầu tin Doãn trưởng lão không cố tình thiên vị nữa, vì bốn vị Thái thượng trưởng lão trước mắt chẳng phải là minh chứng sống đó sao?
Mỗi lần định làm khó Phượng Khê, kết quả đều thành ra giúp nàng tỏa sáng, khiến mấy phong còn lại nghẹn họng không nói nên lời. Đây mà không phải thiên vị thì là gì?!