Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 896
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
896. Bốn vị thái thượng trưởng lão nay đã chẳng còn phân biệt địch - ta
Bốn vị phong chủ lúc này cũng đang nghiến răng ken két, trong lòng bực bội không thôi, đối với bốn vị Thái thượng trưởng lão kia rõ ràng đã sinh lòng oán hận.
Mấy người đang làm cái trò gì thế hả?!
Nếu không phải mấy người nhúng tay vào, bốn phong liên minh dù có chậm hơn Ngộ Đạo Phong một chút, nhưng chậm thì chậm, chứ cũng không đến mức thua thiệt. Dù cho Ngộ Đạo Phong có tới vùng đất trung tâm trước thì cùng lắm chỉ là giúp bọn ta dọn dẹp bớt chướng ngại vật thôi chứ mấy trái Đăng Vân quả kia cũng chẳng dễ gì hái được ngay!
Giờ thì hay rồi, mấy người nhúng tay một cái là khoảng cách hai bên giãn ra vèo vèo! Quân số bên bốn phong liên minh thì sắp vơi mất một nửa rồi đó biết không?!
Sao không ở yên một chỗ mà ngồi nhìn đi cho rồi!!
Nhưng bốn lão già ấy sao có thể cam tâm để mất mặt chứ!
Lúc này thứ họ muốn tranh giành không còn là mấy trái Đăng Vân quả nữa… mà là sĩ diện!
Họ không tin, giữa trận pháp do chính mình bày ra, Phượng Khê còn có thể làm nên trò trống gì!
Trận pháp thú mà không ăn thua thì mang trận pháp yêu thực ra nghênh chiến!
Yêu thực trong trận pháp phần lớn chỉ hành động theo bản năng, dù Phượng Khê có nói đến khô họng cũng chẳng dụ dỗ được chúng nó làm gì!
Quan trọng hơn là: trận pháp yêu thực không biết di chuyển, Phượng Khê không thể giở trò “lừa đi thu dọn liên minh bốn phong” như lần trước được!
Nhưng nếu muốn sử dụng yêu thực thì cũng không thể nóng vội, phải từng bước mà làm, cẩn thận mà triển khai.
Bên bốn phong liên minh tất nhiên cũng lâm vào tình thế khó khăn không kém. Nhưng họ có sống được hay không thì đã chẳng còn nằm trong phạm vi suy xét của bốn vị Thái thượng trưởng lão nữa rồi!
Bởi vì mấy lão già này… đã phát điên thật rồi!
Không còn phân biệt địch ta, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm:
Mặt mũi này, nhất định phải lấy lại!!
Khi họ đang cuống cuồng sửa trận pháp, Phượng Khê bên này lại nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa, vẻ mặt hớn hở vô cùng.
Nàng quá thích trò đấu trí đấu dũng với bốn lão già mặt dài kia!
Thật sự là quá vui nha~!
Trong mắt Phượng Khê, bốn lão già ấy trở nên bị động như vậy đơn giản vì một lý do:
Muốn giở trò sau lưng mà vẫn còn muốn giữ mặt mũi.
Nếu họ dám không biết xấu hổ, lộ liễu dìm nàng một cách trắng trợn, thì dù nàng có khôn khéo đến mấy cũng bị lột một tầng da.
Đáng tiếc thay, mấy người đó thật cố chấp. Đã muốn giở trò mờ ám lại còn muốn giữ danh tiếng, thế thì chỉ có thể để mặc cho nàng dắt mũi!
Không biết lát nữa bọn họ còn chuẩn bị cho nàng món quà bất ngờ nào nữa đây?
Thật là có chút mong đợi nha!
Thời gian trôi qua, đã bốn canh giờ, mọi thứ vẫn yên ổn như thường.
Phượng Khê khẽ nhíu mày, yên ổn quá mức, chính là dấu hiệu không ổn.
Chỉ là, nàng vẫn chưa phát hiện ra điều gì đáng ngờ.
Không chỉ có nàng, cả đám người Lạc Trần cũng cảm thấy là lạ, nhưng khổ nỗi nhìn quanh thì chẳng có gì bất thường.
Phượng Khê suy nghĩ chốc lát rồi ra hiệu cho đội dừng lại.
Sau đó nàng lấy vài tấm phù Trời Sụp Đất Nứt ném về phía trước và hai bên.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ chính là: những tấm bùa ấy tuy được kích hoạt, nhưng lại hóa thành tro bụi.
Điều này khẳng định một điều, nơi này rất không bình thường!
Đám người Lạc Trần lập tức đứng thành vòng, hộ vệ nàng ở chính giữa. Đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, không ai bảo ai.
Bởi vì họ rất rõ, Phượng Khê là trung tâm của cả đội, người khác có thể bị thay thế, chứ đội trưởng thì tuyệt đối không thể mất!
Đúng lúc này, con nhím lớn hít hít mũi, đột nhiên chau mày:
“Sao có mùi lạ thế nhỉ?”
Phượng Khê biến sắc, quát khẽ:
“Nín thở! Có độc!”
Mọi người vội vàng dựng lên kết giới linh lực. Phượng Khê thật ra không sợ độc, nhưng vẫn giả vờ khởi động kết giới theo để tránh bị nghi ngờ.
Ngay sau đó, cỏ dại xung quanh đồng loạt chuyển sang màu tím. Mỗi khi chúng lay động, khí độc trong không khí lại nồng hơn vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-896.html.]
Đám người Lạc Trần lập tức cảm thấy choáng váng, nhức đầu. Rõ ràng là trước khi dựng kết giới, đã hít phải không ít khí độc rồi.
May mà tu vi của họ không kém, tạm thời có thể dùng linh lực để áp chế độc tố.
Phượng Khê nheo mắt nhìn đám cỏ tím kia, chúng có thể phát tán độc, nhưng không giống loại yêu thực có khả năng công kích.
Nếu vậy thì có thể giữ kết giới mà tiếp tục đi tiếp. Đợi rời khỏi khu vực nhiễm độc, nàng sẽ bảo mọi người vận công đẩy hết độc ra ngoài.
Chỉ là… bốn lão quái vật kia hiện giờ sắp điên tiết, sao dễ dàng buông tha cho nàng như vậy?
Cảm giác này… không đơn giản đâu!
Ngay lúc nàng còn đang nghi hoặc, từ trong đất bất ngờ có vật gì đó nhảy ra, một con Kim Đồng Sài né không kịp, bị cuốn phăng đi.
Phượng Khê nhìn kỹ thì ra là một loại khô đằng.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức rút kiếm c.h.é.m tới.
Mộc Kiếm đã chờ sẵn từ lâu, vẫn luôn đòi “chém cái gì đó cho đỡ ngứa ngáy tay chân”. Tuy chưa đạt trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn xuất ra một làn kiếm quang đỏ rực.
Khô đằng bị kiếm khí c.h.é.m đứt liền cuộn lại, lùi nhanh xuống lòng đất.
Những đoạn dây leo khô bị chặt đứt chưa kịp rơi xuống đất đã lập tức bị đám cỏ dại màu tím xung quanh "nuốt chửng".
Cùng lúc đó, từ dưới đất lại trồi lên thêm mấy sợi dây leo mới, tốc độ mọc còn nhanh hơn tốc độ c.h.é.m đứt của đám người trong trận!
Huống chi mọi người còn phải phân tâm để khởi động kết giới linh lực, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
Bên ngoài trận, một trận xôn xao.
"Phượng Khê phen này coi như thật sự gặp rắc rối lớn rồi! Yêu thực đâu có biết nghe người ta nói chuyện đạo lý, cho dù nàng có mồm mép dẻo quẹo đến đâu cũng chẳng phát huy được tác dụng gì!"
"Thôi kệ Phượng Khê đi, mấy người có biết đám yêu thực này không? Sao ta chưa từng thấy bao giờ?"
"Ta cũng vậy! Có khi là do bốn lão thái thượng trưởng lão tự bịa ra cũng nên! Nhìn xem, lúc trước chỉ là màn dạo đầu, giờ mới thật sự là đại chiêu đây này!"
…
Bốn vị thái thượng trưởng lão lúc này sắc mặt đã dịu đi đôi phần, thấy đám đệ tử Ngộ Đạo Phong trong trận khốn đốn chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng nguôi được cơn tức lúc trước.
Cứ tiếp tục thế này, nhiều nhất nửa canh giờ nữa thôi là đám đệ tử Ngộ Đạo Phong sẽ bị diệt sạch!
Xem ra lần này phải ra tay tàn nhẫn một chút, không thể vì mềm lòng mà nương tay được nữa.
Tư Mã tông chủ cau mày, trong lòng thầm mắng bốn lão thái thượng trưởng lão đúng là đồ vô dụng, nhưng ngoài mặt thì cũng chẳng có cách nào đối phó được với họ.
Trong bóng tối, Doãn trưởng lão hầm hầm tức giận, hận không thể đá bay cả bốn lão kia vào trận pháp cho xong chuyện!
Chỉ có Hoài trưởng lão là còn giữ được bình tĩnh, bởi hắn cảm thấy Phượng Khê đến giờ vẫn chưa ra tay thật sự, chưa đến mức dễ dàng bị loại như vậy.
Lúc này, trong trận pháp, đám dây leo đã quấn thành một cái lồng giam khổng lồ, đám Kim Đồng Sài thì như ruồi mất đầu, đ.â.m loạn cả lên nhưng chẳng có tác dụng gì rõ rệt.
Chúng nó hối hận rồi!
Sớm biết thế này thì lúc nãy nên tranh thủ chạy trốn từ sớm còn hơn!
Con nhím to thì cuộn người thành một quả cầu tròn vo, đến cả đám dây leo muốn cắn cũng không tìm được chỗ xuống miệng.
Đám người Lạc Trần thì trên người đầy vết thương, bởi vì trên mấy sợi dây leo kia toàn là răng cưa, chỉ cần bị quệt nhẹ một cái thôi cũng đủ rách da rách thịt.
Chỉ có Phượng Khê là vẫn còn lành lặn, một phần là nhờ mọi người dốc sức bảo vệ nàng, phần khác là vì nàng không bị trúng độc, nên hành động vẫn linh hoạt như thường.
Chỉ tiếc là tạm thời nàng vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải trận pháp.
Đám dây leo kia cứ như mọc không bao giờ hết, tuy mọi người đã c.h.é.m đứt không biết bao nhiêu, nhưng vẫn tiếp tục cuồn cuộn trào ra từ lòng đất.
Phượng Khê bó tay hết cách, đành phải đánh thức Huyết Phệ Hoàn vẫn còn đang ngủ say.
Huyết Phệ Hoàn ngáp dài một cái, uể oải nói:
"Đây là loại yêu thực cộng sinh gồm hai loài. Dây leo chui lên từ dưới đất gọi là Khô Đằng Độn Nhập Địa, còn loại cỏ màu tím ký sinh trên nó thì gọi là Tử Nhiêu Thảo. Phần lớn chất dinh dưỡng của Tử Nhiêu Thảo đều hút từ thân khô đằng mà ra.
Tử Nhiêu Thảo có thể phóng ra độc khí khiến con mồi mê man, lúc đó khô đằng sẽ nhân cơ hội mà nuốt gọn.
Cái trò này rất phiền toái, ngươi càng c.h.é.m nó thì nó mọc lại càng nhanh!
Vốn dĩ mỗi sợi chỉ dài khoảng một trượng, giờ bị các ngươi c.h.é.m loạn hết cả, lại biến dị, mọc càng ngày càng tàn bạo!
Thật là giúp đỡ kiểu này, chẳng khác gì tiếp tay cho giặc!”
Phượng Khê: “…”
Giờ này rồi mà ngươi còn tâm trạng đứng đó lảm nhảm nữa hả?! Mau nói xem làm sao để đối phó với đám này đi!