Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 897

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

897. Thời buổi này, làm cháu mà còn oai hơn làm gia gia!

Phượng Khê đến muốn bốc khói vì tức, mà Huyết Phệ Hoàn lại chẳng hề vội vàng, còn ở đó thao thao bất tuyệt:

“Dĩ nhiên rồi, chủ yếu là do ngươi yếu quá. Nếu mà là ta thì khỏi phải nói, đừng nói là đám dây leo mục nát kia, đến cả cái trận pháp rách nát đó ta cũng đập nát cho hắn chơi!

Trường Sinh Tông trong mắt ta á? Một cái rắm cũng không bằng! Thậm chí không đáng để ta động thủ!

Đừng nói Trường Sinh Tông, ngay cả cái gọi là Thiên Khuyết Minh, trong mắt ta cũng chỉ như bữa điểm tâm thôi. Đợi đến khi ta luyện lại được thân thể, một mình ta cũng đủ để quăng Thiên Khuyết Minh ra ngoài!”

“Không phải ta nói ngươi, nhưng mà ngươi đáng lẽ phải sớm đánh thức ta chứ. Có ta ở đây bày mưu tính kế thì ngươi đâu đến nỗi thảm thế này!

Giờ các ngươi không còn lại bao nhiêu người đúng không? Chắc là chỉ còn mấy người..."

Nói đến đây, Huyết Phệ Hoàn chợt ngừng lại, vì hắn phát hiện... cả 54 người vẫn còn đủ mặt!

Lúc này thì hơi ngượng rồi.

Hừ!

Mà dù có như vậy thì đã sao?

Không phải rốt cuộc vẫn phải nhờ đến hắn sao?

Không có hắn làm “định hải thần châm”, tiểu nha đầu kia căn bản không trụ nổi!

Thế là hắn tiếp tục đứng đó thổi phồng bản thân, càng nói càng khoa trương, nói như rồng leo, cuối cùng thành ba hoa chích chòe.

Phượng Khê không chịu nổi nữa:

“Người cứ tiếp tục ba hoa đi! Đợi con ch/ết rồi thì người bò lên mồ con mà chỉ cách phá trận nhé!”

Huyết Phệ Hoàn: “……”

Cái nha đầu ch/ết tiệt này đúng là có tính khí!

Hắn cũng có lòng tốt xem qua cục diện trong sân thấy tạm thời chưa nguy cấp gì mới nói nhiều một chút, ai ngờ nha đầu này nổi trận lôi đình!

Thời đại này đúng là cháu còn oai hơn cả gia gia!

editor: bemeobosua

Hắn hừ lạnh:

“Nhìn cái tiền đồ của ngươi xem, một chút kiên nhẫn cũng không có!

Muốn diệt đám khô đằng kia, ngươi phải xử lý hết mấy cây Tử Nhiêu Thảo bên trên chúng trước. Chỉ cần Tử Nhiêu Thảo chế/t hết, khô đằng bên dưới tự khắc sẽ héo rũ.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được đốt bằng lửa. Nếu không Tử Nhiêu Thảo chẳng những không ch/ết mà còn lan càng lúc càng nhanh. Tốt nhất là dùng pháp thuật hệ băng mà xử lý...”

Hắn còn chưa nói hết thì trước mắt mọi người đã ầm một tiếng, xuất hiện cả một toà băng sơn!

Tử Nhiêu Thảo gần đó bị đông lạnh với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, bắt đầu khô héo. Theo đó, tốc độ sinh trưởng của khô đằng rõ ràng chậm lại.

Phượng Khê mắt sáng lên, lập tức hô to với mọi người:

“Dùng pháp thuật hệ băng tấn công mấy bụi cỏ đó!”

Đám Lạc Trần lập tức làm theo. Dù có vài người vì linh căn hạn chế không thể thi triển pháp thuật hệ băng, họ cũng không chịu ngồi chơi, mà c.h.é.m băng từ toà băng sơn rồi ném vào bụi cỏ, vẫn hữu hiệu!

Bầy Kim Đồng Sài cũng học theo!

Cả đời chúng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày được tận mắt thấy băng sơn!

Lại càng không nghĩ có thể ngậm đá để... diệt cỏ!

Quả thật là một ngày đầy kích thích!

Ủa? Như vậy có tính là tụi nó góp phần kéo dài thời gian sống cho nha đầu thúi kia không?

Con nhím to nhìn thấy trên mặt đất có không ít băng vụn, liền lăn một vòng, dính cả đống băng lên người, sau đó chạy thẳng vào bụi cỏ lăn lộn. Băng vụn lập tức rơi vào bên trong, đóng băng thảo mộc.

Nó cảm thấy mình càng ngày càng thông minh!

Khi toàn bộ Tử Nhiêu Thảo đã khô héo, những dây khô đằng bị chặt đứt cũng không tiếp tục mọc thêm nữa, mọi người cuối cùng thoát khỏi vòng vây!

Phượng Khê nhìn những đám Tử Nhiêu Thảo héo rũ trên mặt đất, tuy đã khô nhưng vẫn còn mùi hăng hắc, đậm đặc.

Nàng đảo mắt một cái, liền thu hết vào nhẫn trữ vật.

Tuy đám này vốn là yêu thực do trận pháp sinh ra, nhưng miễn còn ở trong trận thì chưa hóa thành hư vô được đâu.

Hoài Hà tò mò hỏi:

“Đội trưởng, muội lấy đám cỏ khô đó làm gì vậy?”

Phượng Khê cười toe toét, mắt cong thành trăng lưỡi liềm:

“Với tốc độ hiện tại, chúng ta chắc chắn sẽ tới trung tâm trước đám người liên minh bốn phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-897.html.]

Khách đến thì chủ nhà phải tặng quà, đúng không?

Tới lúc đó muội sẽ đốt mấy thứ này lên, cho bọn họ nếm thử hương vị... gió Tây Bắc một chút!”

Hoài Hà lặng lẽ giơ ngón cái:

Ở cái khoản đào hố người ta, muội đúng là số một!

Bên ngoài trận, đám “ăn dưa” đều sững sờ!

“Phượng Khê nàng... nàng có cả băng sơn?! Ai đời bình thường lại cất băng sơn trong nhẫn trữ vật chứ?!”

“Ngươi tưởng hôm nay mới là lần đầu biết nàng không bình thường à? Đừng nói băng sơn, ta mà nghe nàng chứa cả hoả sơn trong nhẫn ta cũng tin!”

“Các ngươi thôi lo cho Phượng Khê đi, quay sang mà lau mồ hôi cho đám người liên minh bốn phong kìa. Nàng lại chuẩn bị đào hố bọn họ rồi!”

“Không phải họ có bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão sao? Đoán xem họ sắp lại phải sửa trận nữa cho xem!”

……

Bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão sắc mặt xám như tro.

Cái tâm háo thắng của bọn họ giờ... chắc cũng theo gió mà đi mất rồi.

Ngay cả trạm kiểm soát yêu thực quý hiếm như vậy cũng không làm khó được nàng, bọn họ còn có thể làm gì nữa đây?!

Nếu không được thì thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy đi!

Dù sao thì chỗ đất trung tâm kia vẫn còn vô số cái hố chưa ai đụng tới!

Cho dù nàng có giỏi đến mấy, cũng đâu dễ dàng gì hái được Đăng Vân Quả. Chờ đám đệ tử liên minh bốn phong kéo tới thật sự động thủ, thì dẫu nàng có thêm ba cái đầu bảy cái mắt cũng uổng công mà thôi.

Có điều, trong lòng vẫn cứ thấy nghẹn một cục tức!

Nhất là khi nghe bọn quần chúng hóng chuyện đứng ngoài xì xào bàn tán, lại càng khiến mặt mũi bọn họ mất sạch!

Bốn người liền cùng nhau cắn răng, dứt khoát mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa, nội tâm cũng phẳng lặng như mặt hồ thu.

Lúc này, bốn vị phong chủ tuy chưa thấy bóng bốn vị thái thượng trưởng lão đâu, nhưng trong lòng đã như có tảng đá đè nặng, khó mà thở nổi.

Phượng Khê nghĩ ra cách dùng pháp thuật hệ băng để khắc chế yêu thực kia, liệu đám đệ tử của bọn họ có nghĩ ra nổi không?

Nếu như không nghĩ ra, e là ải này sẽ tổn thất thảm hại, thậm chí có khả năng… toàn quân bị diệt!

Nếu thực sự toàn quân bị diệt, thì cho dù có phải trèo đèo lội suối, bọn họ cũng sẽ tìm đến bốn vị thái thượng trưởng lão đòi lại công bằng!

Khoan đã!

editor: bemeobosua

Bốn vị thái thượng trưởng lão hình như… cũng là người phe mình mà?

Cớ sao lại mơ mơ màng màng biến thành phe đối địch rồi?

Rốt cuộc là khúc cua nào quẹo sai vậy?

Giờ phút này, chính bọn họ cũng không rõ nên trách bốn vị trưởng lão tư tâm tư lợi, hay nên trách Phượng Khê làm cho nước ao đục ngầu cá nhảy?

Trong khi đó, đàn hổ bị Phượng Khê giở trò khích tướng, xúi đi tiêu diệt "đối thủ cạnh tranh", cuối cùng cũng đuổi kịp được liên minh bốn phong.

Bên đàn hổ nóng ruột nóng gan, không kịp chờ đợi liền xông thẳng tới!

Trùng hợp làm sao, liên minh bốn phong cũng vừa vặn đặt chân tới trạm kiểm soát nơi đàn hổ đang đóng giữ.

Thế là, hai đàn Hổ hợp sức làm một, nhất tề tấn công đám người liên minh bốn phong.

Lúc này, bên liên minh chỉ còn lại chừng một trăm hai mươi người, nếu chỉ đối đầu một đàn Hổ thì còn tạm xoay sở được, chứ hai đàn thì e là có phần quá sức.

Hai bên giao chiến một trận hỗn loạn, cuối cùng liên minh bốn phong tuy giành được thắng lợi, nhưng cái giá phải trả cũng chẳng hề nhỏ.

Đặc biệt là Thanh Long phong, sau trạm kiểm soát này, chỉ còn lại mười chín người!

Đội trưởng Thi Viễn Chương mặt mày âm trầm khó coi.

Dẫu giờ đây cả bốn phong đồng lòng đối phó với Ngộ Đạo phong, nhưng sau khi loại được Ngộ Đạo, chắc chắn lại phải tranh đoạt thắng bại với nhau. Thanh Long phong lúc này rõ ràng rơi vào thế yếu.

Xem ra cần phải nghĩ cách mới được. Kết minh thì kết minh, nhưng lợi ích của bản thân vẫn là trên hết.

Trùng hợp thay, ba đội trưởng còn lại cũng đang nghĩ giống hệt như vậy.

Bởi thế, khi bọn họ gặp trạm kiểm soát do Khô Đằng trấn giữ, suy nghĩ đầu tiên không phải là vượt ải nhanh chóng, mà là làm sao giữ được thực lực nhiều nhất có thể.

Đợi đến lúc cả đám định đồng tâm hiệp lực vượt quan, thì đã muộn.

Khô Đằng đã kết thành nhà giam, vây chặt bọn họ bên trong. Một số đệ tử thậm chí không còn đủ sức duy trì kết giới linh lực ngăn độc khí nữa.

Vì bảo toàn tính mạng, bọn họ chỉ đành không cam lòng mà bóp nát ngọc bài thân phận, bị loại khỏi cuộc chơi.

Bốn vị phong chủ lúc này cũng chẳng còn dũng khí tiếp tục nhìn xuống nữa.

Chẳng lẽ… thật sự phải toàn quân bị diệt?

Loading...