Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 900
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
900. Giống như chúng ta, loại người đơn giản, thật thà.
Lúc bốn vị Thái thượng trưởng lão còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Phượng Khê đã dẫn theo bầy Kim Đồng Sài cảnh giác đảo mắt nhìn khắp bốn phía, đề phòng những người hộ pháp khác.
Nửa khắc sau, Quân Văn dần tỉnh táo lại.
Hắn bước đến trước mặt Phượng Khê, giọng điệu nghiêm túc mà như trẻ con lên tiếng:
“Tiểu sư muội à, ảo cảnh này vốn là để đối phó mấy kẻ lòng dạ phức tạp, còn như chúng ta đây, loại đơn thuần, thuần khiết, không nhiễm bụi trần, thì dễ dàng nhìn thấu lắm.”
Phượng Khê gật đầu tán thành:
“Ngũ sư huynh, huynh nói chí phải! Chúng ta vốn đâu có nhiều suy nghĩ cong queo rối rắm gì, bởi vậy ảo cảnh cũng chẳng làm khó được.”
Đệ tử đang quan sát từ ngoài trận pháp: “……”
Hai người các ngươi có biết xấu hổ không thế?!
Còn dám tự nhận là đơn thuần?
Còn dám nói không có suy nghĩ cong cong vòng vòng?!
Lương tâm các ngươi chắc bị đám Kim Đồng Sài tha đi rồi!
Mà cũng phải nói, người có lòng dạ đơn thuần đúng là dễ vượt qua ảo cảnh hơn thật. Người thứ ba thoát khỏi ảo cảnh chính là Khương Yển.
Tính tình hắn thẳng thắn, ít suy nghĩ rối ren, vì thế cũng giúp ích nhiều trong việc nhanh chóng phá giải ảo cảnh.
Khương Yển hăng hái khoe khoang:
“Đội trưởng à, không phải nói ngoa chứ ảo cảnh này không làm khó được ta đâu! Năm xưa lúc mới nhập môn, qua cửa tâm cảnh ta đứng đầu đấy nhé!”
Phượng Khê lập tức vỗ tay khen:
“Khương sư huynh, huynh mà giữ được tính tình chân thành như vậy, sau này nhất định sẽ gặp đại kỳ ngộ!”
Khương Yển nghe xong cười tít cả mắt, cười rộng đến mức thấy cả lợi.
Quân Văn thì lại bĩu môi:
Ngươi cho là tiểu sư muội đang khen ngươi thật à? Người ta là đang bảo ngươi đầu óc đơn giản thôi!
Ngay sau đó, từng người lần lượt tỉnh lại khỏi ảo cảnh, Cảnh Viêm cũng nằm trong số đó.
Quân Văn vỗ vai hắn:
“Lão tứ, ta nói rồi mà, huynh lúc nào cũng nghĩ nhiều, lần này rõ ràng là bị ảo cảnh ăn mất rồi!”
Cảnh Viêm chỉ cười khổ, không đáp lời.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mặc dù sau khi nguyên thần khôi phục, hắn có thay đổi đôi chút, nhưng bản chất vẫn rất kiệm lời, nội liễm, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Phượng Khê lại không để bụng, ai cũng có tính cách riêng, chẳng thể đòi ai cũng giống Ngũ sư huynh, vô tâm vô phế như nhau được!
Ngũ sư huynh nhà nàng lúc này còn đang nhởn nhơ đi dạo giữa đám người, hai tay chắp sau lưng như đang thị sát, đâu biết rằng mình vừa bị tiểu sư muội liệt vào hàng “vô tâm không phế”.
Lạc Trần, Hoài Hà và mấy người khác cũng dần tỉnh lại.
Bọn họ tuy suy nghĩ có phần phức tạp, nhưng tâm tính vẫn ổn, nên ảo cảnh không làm khó được bao lâu.
Ngược lại, một số đệ tử hoặc vì lòng không vững, hoặc vì trong lòng còn khúc mắc, nên đến giờ vẫn chưa thoát ra được.
Ngoài bọn họ ra, đại nhím, con nhím to tướng kia, cũng chưa tỉnh.
Quân Văn tặc lưỡi cảm thán:
“Tiểu sư muội, người ta không tỉnh còn dễ hiểu, nhưng con nhím này thì nó có thể vướng mắc cái gì được chứ?”
Phượng Khê thầm nghĩ: Ta đâu phải nhím, ta biết nó khúc mắc cái qu/ỷ gì?!
Đến lúc này, Lạc Trần và những người mới tỉnh mới giật mình nhận ra:
Con nhím to kia thế mà cũng rơi vào ảo cảnh?!
Từng người mắt tròn mắt dẹt, kinh ngạc há hốc mồm.
Mức độ sùng bái và công nhận dành cho Phượng Khê trong lòng bọn họ lại nâng thêm một tầng!
Thời gian trôi nhanh, hai canh giờ thoáng cái đã qua, nhưng vẫn còn chín đệ tử chìm trong ảo cảnh.
Ngay cả đại nhím cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Phía ngoài trận, mọi người bàn tán rôm rả:
“Phượng Khê nên bỏ mặc chín người kia đi chứ nhỉ, bằng không mất hết lợi thế thời gian thì phí quá!”
“Đúng đấy! Cứ chần chừ thế này thì quá mềm lòng! Biết lúc nào nên giữ, lúc nào nên buông mới là bản lĩnh!”
“Chẳng lẽ nàng còn định gắng ôm trọn đám người này để cùng lên Ngộ Đạo Phong hái quả sao? Quá mơ mộng rồi!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-900.html.]
Ý kiến của bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng không khác gì những lời bàn kia. Dù Phượng Khê có nhiều điểm tốt, nhưng lại quá do dự, không đủ quyết đoán, không thể gánh trọng trách lớn!
Nhưng dường như đoán được tâm tư của mọi người, Phượng Khê chậm rãi quay sang nhóm Lạc Trần hỏi:
“Các huynh cảm thấy… chúng ta nên tiếp tục chờ hay là xuất phát ngay bây giờ?”
Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời.
Lời này… khó nói lắm.
Muốn bỏ thì cũng không thể nói toẹt ra, vì người ngoài trận có thể nghe thấy hết.
Phượng Khê mỉm cười:
“Các huynh chắc không biết, Huyền Thiên Tông chúng ta có một truyền thống:
Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không bao giờ vứt bỏ đồng môn, dù có phải đối mặt sinh tử.
Chính nhờ tinh thần ‘không bỏ, không buông’ ấy mà dù Huyền Thiên Tông chúng ta nghèo rớt mồng tơi, vẫn luôn đoàn kết như một.
editor: bemeobosua
Nơi này tuy là địa bàn Trường Sinh Tông, nhưng chỉ cần muội còn là đội trưởng, muội sẽ không bỏ lại bất kỳ ai trong đội!
Cân đo lợi hại là bản năng của con người, nhưng có những lúc, tình nghĩa và trách nhiệm lại đáng giá hơn nhiều...”
Lời nói ấy khiến tâm thần nhóm Lạc Trần chấn động mạnh.
Phượng Khê trước mắt họ lúc này đã khác hẳn với ấn tượng ngày thường, thậm chí cả người nàng như đang tỏa sáng rực rỡ.
Đi theo một đội trưởng như vậy, thật sự khiến lòng người yên ổn biết bao!
Còn đám quần chúng đang hóng chuyện ngoài trận thì lập tức nổ tung một trận huyên náo.
Mặc dù có không ít người chê bai Phượng Khê quá do dự, thiếu quyết đoán, nhưng nếu bảo họ trong đám người kia chọn ra một người dẫn đầu, chắc chắn họ sẽ chọn Phượng Khê!
Bởi vì theo nàng, nhất định sẽ không bị bỏ rơi.
Quân Văn đứng bên cạnh im lặng nhìn tiểu sư muội trình diễn, hắn đặt cược một viên linh thạch rằng lần này tiểu sư muội nhất định sẽ tỏa sáng như thánh nhân!
Bởi vì kịch bản này hắn đã quá quen thuộc rồi!
Sau lần này, tiểu sư muội chắc chắn sẽ thu về một lượng lớn niềm tin và thiện cảm.
Phượng Khê muốn tận dụng hiệu quả đó, ngay lập tức bắt đầu suy nghĩ cách giúp chín người còn lại cùng đại nhím thoát khỏi ảo cảnh, vừa giữ được danh tiếng, vừa có lợi cho bản thân!
Theo lý thuyết, trong tình huống thế này, người khác giúp cũng chẳng được gì, nhưng Phượng Khê vốn rất khéo léo, nàng dùng thần thức nhẹ nhàng chạm vào thần thức của những người kia và đại nhím.
Lực đạo này rất khó kiểm soát.
Nếu nhẹ quá thì không đủ để đánh thức, nếu mạnh quá lại dễ làm thức hải người ta tổn thương, thậm chí nặng hơn.
Phượng Khê từng dùng thần thức điều khiển như cắt thần thức của khư thú trong Ám Minh Chi Ngục, nên chuyện nhỏ thế này với nàng chẳng đáng gì.
Nàng nhẹ nhàng đánh thức, trên mặt chín người trong ảo cảnh lộ rõ vẻ giãy dụa, lần lượt tỉnh lại.
Nhưng đại nhím thì dù Phượng Khê có tác động mấy lần, nó vẫn ngơ ngác đứng yên đó.
Phượng Khê còn tưởng nó bị... hâm, không có chút phản ứng nào.
Quân Văn liếc mắt: “Tiểu sư muội, ta cảm giác nó không phải trận pháp thú nữa rồi, hay muội thử ký khế ước với nó một chút, biết đâu khế ước thành công nó sẽ tỉnh.”
Phượng Khê thấy đề nghị này hợp lý, liền làm theo lời Quân Văn, bắt đầu ký khế ước với đại nhím.
Không ngờ thật sự khế ước thành công.
Đại nhím tỉnh lại với vẻ mặt mê mang.
Nhưng khi phát hiện mình bị Phượng Khê ký khế ước, nó sửng sốt một lúc rồi lập tức cuống cuồng lăn lộn trên mặt đất!
Nó bị ký khế ước rồi!
Cái này phải không phải là minh chứng nó không còn là trận pháp thú?
Nó thật sự đang nghịch thiên sửa mệnh!
Nó lại rất phấn chấn, còn đám linh sủng của tiểu sư muội thì tâm tình rất tệ hại, đặc biệt là Mộc Kiếm.
Mấy con Linh sủng khác dù kém nó, cũng không đến nỗi vô dụng.
Nó có tài đức gì mà ngồi chung ăn chung với chúng?
Chẳng lẽ chỉ vì nó nhiều gai hơn?
Nó nhanh chóng nghĩ ra một kế hay!
“Chủ nhân, linh sủng ngươi nhiều vậy, hai sư huynh ngươi đều không có, chờ ra khỏi trận pháp, ngươi đem đại nhím cho họ đi!
Vừa thể hiện chút tình cảm của ngươi với bọn họ!”
Mộc Kiếm tự thấy mình quá sáng suốt!
Chẳng phải ai cũng nghĩ ra kế đó được, mà chỉ có nó và chủ nhân vô lương tâm mới nghĩ được thôi!