Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 901
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
901. Cái này... hoàn toàn không giống với thiết lập ban đầu bọn họ làm!!!
Một câu cảm thán từ Mộc Kiếm khiến Phượng Khê giật cả mình.
Nàng trước đó vốn không nghĩ đến mấy chuyện này. Mấu chốt là linh sủng nàng thu phục phần lớn đều đặc biệt quá mức, có muốn tặng cho Quân Văn bọn họ cũng chẳng nổi.
Tỷ như Đào Ngột, nó mà lỡ lộ diện một cái thôi là rất dễ dẫn thiên lôi bổ xuống.
Rồi cái con Heo Vàng kia, chỉ riêng cái độ “đốt tiền” của nó thôi cũng đủ khiến người ta khóc thét, e là chỉ có nàng mới nuôi nổi.
Nếu mà đem cho Quân Văn hay Cảnh Viêm, e là hại họ chứ chả giúp gì được!
Nhưng… Kim Vũ Điêu thì lại có thể cân nhắc chia cho mỗi người một con…
Còn cái con nhím to đùng kia, mang nó ra ngoài chưa rõ sẽ ra sao. Nếu nó có chút bản lĩnh, đưa cho hai vị sư huynh cũng không tệ, còn nếu là loại chỉ biết ăn hại thì đành để nàng nuôi tiếp vậy.
Có điều, Phượng Khê không nói gì với Mộc Kiếm, sợ nó lại bắt đầu vênh váo tự đắc.
Mộc Kiếm thấy Phượng Khê không mắng mình thì trong bụng cười như nở hoa, biết ngay là chủ nhân nghe lọt rồi!
Chủ nhân nhà nó là người có tận năm vị thân truyền sư huynh, thêm vào đó là một đống sư huynh sư tỷ thân quen nữa kìa!
Chỉ bấy nhiêu linh sủng thôi thì sao chia cho đủ!
Cuối cùng lọc đi lọc lại, biển rộng mò kim, chỉ còn lại nó là hàng duy nhất!
Nó chính là sủng vật độc tôn!
À không, Tiểu Chim Béo thì vẫn có thể giữ lại. Dù gì vẫn phải nhờ nó phụ mắng mình thì mới phát huy hết uy lực, không có nó ai đỡ lời?
Hơn nữa, so với mấy con ngu khác thì Tiểu Chim Béo cũng tạm được...
Mộc Kiếm đang mơ mộng giữa ban ngày thì ngoài trận đã nổ tung trời!
“Phượng Khê dùng cách gì mà đánh thức được cả chín người kia thế?”
“Nhìn qua giống như công kích bằng thần thức… gan nàng cũng lớn thật đấy! Không sợ làm người ta vỡ thức hải à?”
“Cái này gọi là người tài gan lớn, người ta tự biết rõ giới hạn!”
…
Bốn vị thái thượng trưởng lão trong lòng có chút ghen tị: Con nhóc Phượng Khê kia không chỉ bụng đầy mưu kế, thần thức cũng mạnh dữ vậy sao?
Không hiểu Bắc Vực họ dạy đệ tử kiểu gì mà ghê thế?
Còn đệ tử Trường Sinh Tông bọn họ thì chẳng ra cái gì!
Họ đang âm thầm so đo, thì lại chứng kiến hành động tiếp theo của Phượng Khê, suýt nữa thì tức đến phun m/áu mũi!
Chỉ thấy nàng lôi toàn bộ đám Tử Nhiêu Thảo bắt được trước đó ra, không chỉ ngụy trang bên ngoài, mà còn bày thêm một cái trận bàn.
Phượng Khê đang giải thích với đám Lạc Trần:
“Muội sợ không khí không đủ náo nhiệt, cho nên chỉ cần mấy người của liên minh bốn phong kia tiến vào gần, trận bàn sẽ tự cháy, đốt đám Tử Nhiêu Thảo này lên, cho bọn họ cảm giác như đang ở nhà!”
Đám người Lạc Trần: Ở nhà cái đầu nàng á?! Rõ là muốn tiễn người ta về chầu ông bà thì có!
Ban đầu rơi vào ảo cảnh đã đủ khó thoát, giờ còn bị hút độc khí, thì còn đường nào sống?
Liên minh bốn phong chỉ có thể tự cầu phúc đi thôi!
Lạc Trần lo lắng hỏi: “Đội trưởng, nhỡ bọn họ không đi lối này thì sao?”
Phượng Khê cười cười: “Yên tâm, thế nào họ cũng đi lối này, vì bất kể đi từ hướng nào vào trung tâm khu đất này, cuối cùng cũng sẽ bị truyền tống tới đây.”
Lạc Trần nghi hoặc: “Sao muội biết chắc vậy?”
Phượng Khê thở dài: “Bốn vị thái thượng trưởng lão đã hao tâm tổn trí bố trí trận pháp, nhất định là muốn năm phong chúng ta sau khi vào trung tâm thì lao vào ché/m g/iết một trận ra trò, nhất là muốn bốn phong khác đọ sức với Ngộ Đạo Phong chúng ta. Nếu bị phân tán thì đánh đ.ấ.m cái gì?
editor: bemeobosua
Cho nên muội đoán tất cả đều sẽ bị truyền đến đây, vừa vặn tiết kiệm công sức bày thêm ảo trận, khỏi tốn thời gian.
Tất nhiên, nếu bốn vị thái thượng trưởng lão mà phát hiện muội đặt bẫy, cũng có thể sửa trận pháp ngay để giúp liên minh bốn phong tránh khỏi bẫy.
Nhưng thôi, muội vốn là người thật thà, nếu thiệt hại thì muội cũng ráng chịu vậy.”
Bốn vị thái thượng trưởng lão suýt tức đến nội thương!
Ngươi nói vậy là tiếng người đó hả?!
Cũng may lúc trước khi bày trận pháp đúng là đã định sẵn bất kể đi đường nào cũng bị truyền đến chỗ này, bằng không giờ thật sự khó mà giải thích nổi!
Một câu của Phượng Khê khiến ý định sửa trận của bọn họ bị đánh đổ tan tành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-901.html.]
Sửa nữa làm gì?! Nếu đám liên minh bốn phong kia đến chút bản lĩnh né bẫy cũng không có, thì còn mặt mũi nào tranh Đăng Vân Quả?
Còn vì sao trong lòng họ bỗng dưng sinh ra tâm trạng quái dị thế này… chính họ cũng không rõ, chỉ biết giờ nhìn Phượng Khê là thấy tức, nhìn liên minh bốn phong còn lại lại càng bực!
Tóm lại chẳng vừa mắt ai cả!
Mai phục xong xuôi, Phượng Khê liền dẫn theo đám Quân Văn tiếp tục tiến sâu vào tìm Đăng Vân Thụ.
Đám người Lạc Trần ánh mắt đầy kiên định, tràn ngập lòng tin.
Không phải vì họ tự tin vào bản thân, mà là hoàn toàn tin tưởng vào vị đội trưởng mang tên Phượng Khê!
Lúc trước họ còn chẳng buồn để tâm đến câu Quân Văn từng nói: “Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!”
Giờ thì thấy… câu này nói không hề sai chút nào!
Lúc này, phía trước xuất hiện một dòng sông, bên trên bắc một cây cầu đá…
Trên đầu cầu có một yêu thú to lớn đứng đó.
Theo lý mà nói, do cảnh vật nơi đây bị trận pháp phóng đại lên mấy lần, đám người Lạc Trần sớm đã quen với việc bản thân nhỏ bé như con kiến rồi.
Nhưng đối mặt với con yêu thú trước mắt, ai nấy vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Không chỉ bị áp lực từ thân hình khổng lồ đè ép, con yêu thú này còn đang thi triển uy áp, khiến thức hải của bọn họ rung lắc bất ổn, đầu óc như muốn nổ tung.
Không ít người trán rịn mồ hôi, cả người khẽ run rẩy.
Chỉ riêng Phượng Khê là tỉnh bơ, thậm chí còn thong thả nghĩ ngợi: nếu ta mà thu phục được con pháp thú này làm linh sủng thì ngon rồi!
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái màn “dọa người” này thôi cũng đủ chơi vui mấy năm!
Tất nhiên nàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ con nhím tổ bố này rõ ràng là “tạo hóa khả ngộ bất khả cầu”, may lắm thì mới đụng được!
Lúc này, con yêu thú kia bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người:
“Cây cầu này mỗi lần chỉ cho một người đi qua. Muốn qua thì phải vượt được khảo nghiệm của ta.”
Phượng Khê chớp mắt: “Khảo nghiệm gì cơ?”
Yêu thú lộ vẻ dữ tợn, gằn từng tiếng: “Đứng yên không nhúc nhích để ta đập một phát. Không c/hết thì được qua cầu.”
Đám người Lạc Trần: “……”
Tu vi với thân hình của cái con này, một cú đập nhẹ thôi chắc cũng đủ nghiền người thành... bánh nhân thịt!
Bên ngoài trận pháp, bốn vị Thái Thượng trưởng lão cũng cứng họng như hóa đá!
Cái này... hoàn toàn không giống với thiết lập ban đầu bọn họ làm!!!
Đúng là có cầu, nhưng đó là Luyện Tâm Kiều, chỉ cần ý chí vững vàng là có thể qua được cơ mà!
Còn con yêu thú này là ở đâu chui ra thế?!
Phượng Khê và đám người của nàng tất nhiên không biết, mà khán giả bên ngoài, mấy vị “ăn dưa quần chúng”, cũng chẳng ai biết. Tất cả đều tưởng rằng con yêu thú này vốn dĩ đã được thiết kế trong trận pháp.
Thế là, dân tình nhao nhao chăm chú nhìn chằm chằm vào bức truyền ảnh, hóng xem đám Phượng Khê sẽ phá giải cục diện kiểu gì.
Trong mắt họ, tình thế này khó như lên trời!
Với cái móng vuốt to như cây cột nhà kia, đừng nói đập một cái, mới đập nửa cái thôi chắc cũng đủ thành cỗ linh cữu rồi!
Rõ ràng là không định cho đám Phượng Khê qua cầu còn gì!
Không lẽ là bốn vị Thái Thượng trưởng lão ngầm sửa trận pháp à?
Nếu thật vậy thì cũng quá âm hiểm rồi đấy!
Mà lúc này bốn ông lão kia còn đang ngây người ra vì sốc, chẳng nghe thấy mấy lời mắng mỏ của đám dân hóng, chứ không thì tức đến độ lật bàn cũng nên!
Ngay lúc ấy, Phượng Khê cười lạnh:
“Cầu là nhà ngươi dựng lên chắc? Dựa vào đâu ngươi bảo sao bọn ta phải làm y như thế?!
Đứng im cho ngươi vả một cái? Sao ngươi không tự bay lên trời đi hả?!
Chó ngoan thì biết tránh đường, không thì cút!”
Vừa dứt lời, nàng vung tay lên, đám người Lạc Trần, phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, đồng loạt lao vút lên cầu!
Cùng lúc đó, Phượng Khê đã sớm vẽ xong mấy trăm cái gạch thần thức "vương bát đản", rồi ném thẳng vào mặt yêu thú như gạch tạ bay loạn!
Mộc Kiếm cũng đồng loạt phát ra ánh sáng đỏ rực!
Suốt chặng đường qua, nó đã chịu không ít oan ức, bị mắng không thiếu câu nào, giờ đây cuối cùng cũng có đất dụng võ!
Quả nhiên, cơ hội luôn dành cho những thanh kiếm biết chuẩn bị kỹ càng!