Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 902

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

902. Ngại quá nha, ngươi đoán sai rồi!

Con yêu thú rõ ràng không ngờ Phượng Khê lại ra tay kiểu này, cái đầu to bị gạch đập cho ù cả tai!

Cái mũi còn bị kiếm gỗ đ.â.m cho thủng một lỗ!

Người ta hai lỗ mũi, nó ba cái mới chịu!

Đã thế, Phượng Khê vừa đánh nó, vừa tức giận mắng:

"Ta thấy ngươi đúng là ba lỗ mũi, một hơi thở dư thừa, chuyên xen mồm chuyện người khác! Bọn ta có làm gì đâu mà ngươi chõ vào?

Ngươi cũng chẳng phải ông tổ nhà ta, dựa vào đâu mà đòi kiểm tra?

Có bản lĩnh như vậy sao không tự uống sạch sông đi cho rồi?!"

Con yêu thú giận đến mức ba cái mũi phì phò như heo kêu!

Phượng Khê nhìn thấy nó tuy bị áp đảo, nhưng muốn đánh ch/ết thì vẫn hơi khó.

Nàng chợt lóe sáng trong mắt.

Gi/ết phắt nó thì chẳng phải tiện nghi cho đám liên minh bốn phái kia sao? Tốt nhất là lừa cho nó què một chân, để lại làm khúc mắc trong lòng đám kia, càng khó chịu càng tốt.

Nghĩ vậy, nàng quay sang hô với Lạc Trần và mọi người:

"Ngừng tay hết cho muội!"

Tuy chưa hiểu chuyện gì, mọi người vẫn ngoan ngoãn dừng tay, đến cả đàn Kim Đồng Sài cũng ngừng luôn.

Con yêu thú trừng mắt nhìn Phượng Khê: "Sao không đánh nữa? Ngươi sợ à?"

Phượng Khê cười lạnh: "Ta sợ? Bọn ta đang chiếm thế thượng phong, có gì mà phải sợ?! Gi/ết ngươi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Chẳng qua ta là người có lòng tốt, giữa ta với ngươi cũng không thù oán gì sâu, cứ đánh qua đánh lại thật là không văn minh.

Ta thấy ngươi cũng là yêu thú có gan, vậy có dám đánh cược với ta một phen?"

Yêu thú hừ một tiếng: "Có gì mà không dám?!"

Phượng Khê cười rạng rỡ, nàng rất thích loại yêu thú cứng đầu thế này.

Nàng tấm tắc: "Ngươi gan cũng không nhỏ, nhưng để ta nói thẳng, lần này ngươi nhất định thua không chối cãi!"

Yêu thú hừ mạnh bằng ba cái mũi:

"Ta thua chắc? Ngươi đúng là mạnh miệng! Nói luôn đi, cược gì?"

Phượng Khê nói: "Được, nói rõ luôn tiền cược nhé. Nếu ngươi thua, thì phải ngoan ngoãn tránh ra cho bọn ta qua. Còn nếu bọn ta thua, thì bọn ta sẽ ở lại làm người hầu cho ngươi. Thế nào, chịu không?"

Yêu thú đảo mắt to: "Nói trước xem cược cái gì, rồi ta mới quyết định."

Phượng Khê mỉm cười: "Rất đơn giản, lát nữa ta sẽ cầm một món đồ trong tay, ngươi chỉ cần đoán đúng là cái gì, là ngươi thắng."

Yêu thú nghe vậy, suýt nữa cười thành tiếng!

Trò trẻ con! Dùng thần thức đảo qua là biết ngay chứ gì.

Nhưng để chắc ăn, nó nói:

"Được, cược vậy cũng được, nhưng ngươi không được dùng chiêu gì che chắn thần thức hay dùng linh khí, trận pháp để giấu đồ."

Phượng Khê gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Yêu thú suy nghĩ thêm chút nữa, thấy chẳng thể thua được, bèn đồng ý. Hai bên còn phát tâm ma thề cho chắc.

Lạc Trần và mọi người hồi hộp muốn ch/ết. Họ cảm thấy Phượng Khê không phải kẻ hồ đồ, nhưng ván cược này trông rõ là sẽ thua mà?!

Lúc này, Phượng Khê từ trong nhẫn trữ vật lôi ra thứ gì đó, giấu giấu trong tay, rồi nói:

"Đoán đi nào."

Yêu thú lập tức nói:

"Là trứng chim!"

Phượng Khê chậm rãi mở tay ra, bên trong là một đống trứng vỡ cùng lòng trắng lòng đỏ chảy ra bầy nhầy.

"Ngại quá nha, ngươi đoán sai rồi!"

Yêu thú: “…”

Phượng Khê thở dài:

"Thật ra ta còn có thể dùng một hạt giống, đợi ngươi đoán xong rồi khiến nó nảy mầm thành cây non, ngươi vẫn cứ thua như thường.

Ngươi biết ngươi thua ở đâu không?

Ngươi quên mất yếu tố thời gian ảnh hưởng đến sự vật. Khi ngươi đoán, nó là trứng. Khi ta mở tay, nó đã là trứng vỡ.

Cho nên ngươi phải luyện mắt nhìn xa trông rộng hơn!"

Yêu thú tức đến mức ba cái mũi phun khói!

Cái này không phải lừa đảo thì là gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-902.html.]

Nhưng lại không thể phản bác được! Đành gầm lên tức tối.

Phượng Khê bĩu môi:

"Thôi thôi, đừng có gầm rú nữa. Đã cá cược thì phải giữ lời. Mau tránh ra cho chúng ta qua, bằng không thề độc ứng nghiệm thì ngươi có mà thành cát bụi!"

Yêu thú không còn cách nào, đành nghiến răng nghiến lợi đứng nép qua một bên.

Cứ đắc ý đi, lát nữa sẽ cho các ngươi biết tay!

Phượng Khê vỗ nhẹ đầu một con Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài:

"Ngươi đi trước."

Con Kim Đồng Sài chần chừ, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn bước lên cầu đá.

editor: bemeobosua

Một đường đi thẳng qua bên kia bờ.

Đơn giản là vì nó là thú giữ trận pháp, cái cầu có biến cố gì cũng không ảnh hưởng đến nó.

Phượng Khê cũng thả nốt con Kim Đồng Sài còn lại đi qua.

Sau đó thu đại nhím về túi linh thú, quay sang nói:

"Muội đi trước thăm dò."

Không chờ ai ngăn, nàng đã nhảy lên cầu.

Vừa đặt chân lên, lập tức nghe tiếng răng rắc răng rắc, mặt cầu xuất hiện khe nứt, như sắp sụp xuống bất cứ lúc nào!

Nước sông bên dưới cũng hóa thành màu đỏ m/áu, yêu dị đến ghê người.

Nhưng Phượng Khê cứ như không thấy gì, vừa nghêu ngao hát vừa nhảy nhót qua bờ bên kia.

Rồi lại… vừa nghêu ngao hát, vừa nhảy nhót quay về!

Yêu thú: “…”

Ngươi qua được rồi thì thôi, còn quay lại làm gì? Muốn khoe khoang tới bao giờ?!

Phượng Khê mặc kệ nó nghĩ gì, kể lại chi tiết những gì mình nhìn thấy cho Lạc Trần và mọi người nghe.

Mọi người kinh ngạc, trong mắt họ, cây cầu và dòng sông đều hoàn toàn bình thường!

Phượng Khê cười tủm tỉm:

"Thế tức là trên cầu có ảo cảnh. Muội tâm tư đơn thuần nên thấy cũng nhẹ nhàng, còn các huynh thì... khó nói."

Lạc Trần và nhóm người: “…”

Phượng Khê tiếp tục:

"Thật ra đây là cơ hội tốt để rèn luyện tâm tính. Chỉ cần giữ vững bản tâm thì qua cầu chẳng có gì đáng sợ."

Những người khác còn tạm ổn, chỉ có chín người từng bị kẹt trong trận pháp trước đó là lộ rõ vẻ khó xử.

Bọn họ sợ lại dẫm vào vết xe đổ.

Lúc còn ở bãi đất thì đội trưởng còn giúp đỡ được, chứ trên cầu mà sơ suất thì dễ rớt xuống sông lắm!

Đúng lúc bọn họ đang do dự, Quân Văn chắp tay sau lưng nói:

"Trò này ta rành! Trước kia ta từng giúp vô số người vượt qua mấy cây cầu kiểu này!

Trước khi lên cầu, các ngươi cứ luôn miệng niệm 'Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm', niệm đến trơn tru rồi vừa niệm vừa đi, đảm bảo qua được!"

Chín người: “…”

Ngươi nói đùa đấy à?!

Phượng Khê cười nói:

"Tuy Ngũ sư huynh muội có hơi giỡn, nhưng ý tưởng cũng hay đấy.

Nói thẳng ra là các huynh nên tập trung vào một việc gì đó, như thế sẽ ít bị ảo cảnh chi phối, dễ nhìn ra vấn đề hơn.

Không nhất thiết phải niệm khẩu hiệu. Các huynh có thể nghĩ đến chuyện gì đó khiến bản thân tập trung cao độ là được."

Chín người bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì để toàn tâm toàn ý vào...

Thôi thì... có còn hơn không, niệm tạm cũng được…

Vì thế, từng người một vừa chạy vừa lớn tiếng hô khẩu hiệu!

Không chỉ bọn họ, những người khác cũng hùa theo hét vang.

Dù nói ai cũng nghĩ bản thân đủ sức vượt qua ảo cảnh mà không cần dựa dẫm, nhưng nếu có thể đơn giản hóa vấn đề thì ai lại muốn khổ cực chứ?

Chỉ là, nhóm Lạc Trần lại không hô theo. Một phần là vì họ đủ tự tin, phần khác… đúng là há miệng mà không thể nào phát ra tiếng.

Ngược lại, tên Hoài Hà kia lại hét to nhất, thậm chí còn nhảy dựng lên mà hô!

Giờ không thể hiện lòng trung thành thì đợi đến bao giờ?!

Loading...