Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 905

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

905. Gọi thẳng là Điên Khê cho xong!

Thẩm Chỉ Lan thấy con Bát Vĩ Tuyết Hồ của mình còn chưa tỉnh khỏi ảo cảnh, không nhịn được thầm mắng: Phế vật!

Đường đường là linh thú mà lại không thể tự mình thoát khỏi ảo cảnh.

Nàng hoàn toàn không để tâm rằng Bát Vĩ Tuyết Hồ hiện giờ đang cực kỳ suy yếu, còn bị trúng độc, không ngất đi là may lắm rồi.

Tuy không muốn tốn thêm thời gian cho con linh thú này, nhưng vì để giữ thể diện trước người ngoài, nàng vẫn cố tỏ ra nhân nghĩa: nhét cho Bát Vĩ Tuyết Hồ một viên đan dược hồi phục linh lực, sau đó mạnh tay tống nó vào túi linh thú.

Đối với người ngoài, nàng giải thích thế này:

"Nó bị Phượng Khê làm bị thương, trong lòng có khúc mắc, nên rất khó tự mình phá ảo cảnh. Ta chỉ có thể mạnh tay cắt đứt, nếu không thân thể nó chịu không nổi. Dù cách làm này có gây tổn thương thần thức, nhưng giữa hai cái hại, ta đành chọn cái nhẹ hơn, ta cũng hết cách rồi."

Người của liên minh bốn phong nghe nàng nói vậy đều tin là thật. Dù sao Bát Vĩ Tuyết Hồ là linh sủng của nàng, nàng chẳng có lý do gì mà tự đi hại nó.

Huống hồ lúc này, ai ai cũng chỉ lo tìm cho nhanh cây Đăng Vân, chẳng hơi đâu mà suy nghĩ sâu xa.

Thế là, bốn vị đội trưởng liền dẫn người rời đi.

editor: bemeobosua

Đám người đứng ngoài trận pháp thấy một màn này, trong lòng nảy sinh cảm xúc phức tạp.

Nếu không có Phượng Khê làm hình mẫu đối lập, họ có lẽ cũng sẽ thấy cách làm của bốn vị đội trưởng là hợp lý, vì lợi ích tập thể mà lựa chọn.

Nhưng hiện tại, tâm thái của họ lại dần thay đổi.

Ít nhất, nếu phải chọn giữa bốn vị đội trưởng và Phượng Khê, họ chắc chắn sẽ chọn đứng về phía Phượng Khê.

Không phải vì Phượng Khê giỏi đến mức nào, mà là vì nàng ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ một đồng đội nào.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng thấy trong lòng có gì đó không nói thành lời. Còn chưa kịp nghĩ ra manh mối thì đã đồng loạt kinh hô một tiếng.

Họ thất thố như vậy là vì Phượng Khê và nhóm người của nàng đã tìm được cây Đăng Vân!

Sao lại thế được?!

Rõ ràng sau cây cầu luyện tâm còn hai ải kiểm tra! Hai ải đó là bọn họ tỉ mỉ bố trí cơ mà!

Sao lại không xuất hiện? Không có yêu thú chặn đường, cũng chẳng có trạm kiểm soát nào, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Tuy nhiên, họ vẫn giữ được bình tĩnh, ít nhất là trên bề ngoài.

Bốn người lập tức dùng truyền âm mật đàm để trao đổi, nhưng bàn qua nửa ngày vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

Dù vậy, họ cũng không lo lắng việc Phượng Khê sẽ đoạt được Đăng Vân Quả trước liên minh bốn phong, bởi vì cây Đăng Vân là tồn tại cao cấp nhất trong toàn bộ trận pháp.

Hơn nữa, một khi đã trèo lên cây, ai nấy sẽ phải đơn độc vượt ải, Phượng Khê có lợi hại đến đâu thì cũng không thể giúp người khác trèo thay.

Không phải họ xem thường người của Ngộ Đạo Phong, nhưng ngoài mấy người như Lạc Trần ra thì những kẻ còn lại toàn là “phụ tá Thái tử đọc sách”, đúng là phường bù nhìn.

Tuy kết quả có hơi chệch khỏi dự tính ban đầu, nhưng cùng lắm cũng giống mấy giới trước, Ngộ Đạo Phong nhiều lắm giành được khoảng mười suất.

Kết quả này vẫn có thể chấp nhận được.

Bên trong trận pháp, nhóm Phượng Khê đang đánh giá cây Đăng Vân trước mặt.

Chỉ thấy một đại thụ che trời đột ngột mọc lên từ lòng đất. Họ chỉ có thể thấy được phần thân cây, còn tán cây thì đã bị mây mù bao phủ, không nhìn thấy đỉnh.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên:

“Các ngươi có thể đến được đây, chứng tỏ đều là những người xuất sắc trong các thí luyện, không tệ.

Nhưng muốn lấy được Đăng Vân Quả, không dễ thế đâu. Các ngươi sẽ phải vượt qua vô vàn thử thách, thậm chí có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Theo ta thấy, chỉ có vài kẻ có tu vi nổi bật mới có chút hi vọng, còn lại thì chẳng có bản lĩnh gì cả.

Nhắc nhở một câu: một khi đã leo lên cây, dù có bóp nát ngọc bài cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể mặc cho số phận định đoạt.

Nếu các ngươi sợ, thì bây giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp. Đừng vì lòng tham mà mất cả mạng sống.”

Lời vừa dứt, một luồng uy áp to lớn ập tới.

Uy áp này còn mạnh hơn mấy yêu thú trước đó, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Một vài người bắt đầu d.a.o động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-905.html.]

Họ rất muốn giành lấy suất tiến vào Hạo Thiên Kính, nhưng họ có cơ hội thật sao?

Nếu có thể cùng đội với Phượng Khê thì còn đỡ, nhưng cây Đăng Vân vừa nói rõ: mỗi người sẽ phải vượt qua thử thách riêng, tức là một khi leo lên là mạnh ai nấy làm.

Cũng đúng thôi, đã là cửa ải cuối thì đương nhiên phải dựa vào thực lực cá nhân rồi!

Cả đám còn đang đấu tranh nội tâm, thì nghe thấy tiếng Phượng Khê lanh lảnh vang lên:

“Cây non, ta hỏi ngươi chút, ngươi nói ‘riêng lẻ’ là ý gì? Có phải sau khi leo lên là mỗi người tách ra?”

Cây Đăng Vân: “……”

Con nhỏ này có bị thiếu não không?

Mắt nào của ngươi nhìn ra ta là cây non?!

Nó lạnh lùng đáp:

“Ta nói rất rõ rồi. Nếu chút khả năng hiểu câu đơn giản mà ngươi cũng không có, thì tốt nhất nên rút lui cho sớm!”

Phượng Khê nheo mắt nhìn chằm chằm:

“Nói vậy, nếu bọn ta không muốn tách nhau ra thì chỉ còn cách chặt cây? Dù sao chỉ cần đốn ngã ngươi, sáu mươi quả đăng vân đều thuộc về chúng ta!”

Cây Đăng Vân: “……”

Ngươi đang nghĩ kiểu chó má gì vậy?!

Ngươi muốn đốn ngã…… giám khảo?!

Thật là phản thiên rồi!

Phượng Khê thấy nó im lặng thì nói tiếp:

“Xem ra ngươi thừa nhận rồi. Đã vậy thì chúng ta cũng không khách khí!”

Cây Đăng Vân: Ta thừa nhận cái rắm!

Nó nổi giận gầm lên: “Ta không…”

Mới nói được hai chữ, đã bị Phượng Khê cắt lời:

“Ngươi không cam lòng? Vậy chẳng phải lỗi của tụi ta!

Hay là ngươi sợ?

Nếu sợ thì ngoan ngoãn đưa Đăng Vân Quả ra đây, ta với đồng đội mỗi người một quả, ai nấy vui vẻ, thật tốt biết bao!”

Cây Đăng Vân tức đến choáng váng!

Buột miệng gào lên: “Ta sợ hả? Nực cười! Ta mà sợ mấy con kiến như các ngươi?!

Chỉ bằng mấy ngươi mà đòi c.h.é.m ngã ta? Đúng là nằm mơ!”

Phượng Khê bĩu môi: “Nằm mơ hả? Vậy nếu bọn ta thực sự chặt được ngươi, có nghĩa là vượt ải đúng không?”

Cây Đăng Vân đã bị chọc điên, không cần suy nghĩ liền gào:

“Đương nhiên! Chỉ sợ các ngươi không có bản lĩnh đó!”

Phượng Khê vô cùng hài lòng, âm thầm thu lại Lưu Ảnh Thạch.

Dù sao bốn vị Thái thượng trưởng lão có thể sẽ nghi ngờ vụ chặt cây này là thao túng, nàng phải giữ bằng chứng mới được.

Bên ngoài trận pháp, toàn bộ mọi người đều choáng váng!

“Phượng Khê... nàng vừa nói gì cơ? Nàng muốn chặt cây Đăng Vân?! Nàng điên rồi à?!”

“Không điên thì là gì nữa?! Nàng định ôm trọn hết Đăng Vân Quả sao?!

Từ nay khỏi gọi là Phượng Khê, gọi thẳng Điên Khê đi cho rồi!”

“Cây Đăng Vân là cửa ải cuối! Bốn vị trưởng lão chắc chắn đã bỏ nhiều tâm sức bố trí, sao có thể để người ta chặt được?!”

……

Ngay cả bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng cảm thấy, Phượng Khê đúng là có cái đầu... đặc biệt!

Quả nhiên còn trẻ quá, có chút thành tích là bắt đầu bay lên trời luôn rồi!

Loading...