Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 906

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

906. Ngươi sửa cả tổ tông nhà ta luôn hả?!

Đăng Vân Thụ cứ tưởng Phượng Khê sắp xuống tay chặt cây, ai ngờ nàng lại bảo đám người Lạc Trần lui hẳn ra xa cả một đoạn lớn.

Đăng Vân Thụ bĩu môi thầm nghĩ, xem ra con nha đầu ch/ết tiệt kia lúc trước chỉ mạnh miệng, giờ thì sợ rồi, bắt đầu đổi ý rồi đây.

Cũng đúng, với mấy cái tên phế vật này mà cũng đòi chặt cây? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Nó còn đang đắc chí, thì thấy Phượng Khê lôi ra hơn chục bao tải to tướng từ trong nhẫn trữ vật, phát cho đám người Lạc Trần.

“Các huynh đệ, theo muội cùng nhau ném phù triện! Cho nổ cái cây vương bát đản này luôn!”

Đăng Vân Thụ: “……”

Đây là Trường Sinh Tông hay là cửa hàng bán phù triện vậy? Tại sao lại có nhiều phù triện đến thế?!

Còn chưa kịp nghĩ xong, đám người Lạc Trần đã nghe lệnh Phượng Khê, đồng loạt ném ra một đống phù triện như mưa.

Trông chẳng khác gì mấy con rối vô hồn chuyên ném bừa phù triện!

Bọn họ giờ đầu óc quay cuồng cả đám. Dù ai nấy đều biết Phượng Khê có thiên phú chế phù cực cao, dù gì nàng cũng là người từng phá kỷ lục trong Lôi Động Tâm Vạn Phù, đốt được tới 1888 lồng đèn!

Nhưng dù có thiên phú, cũng không thể chế được đống phù triện khủng như vậy chứ? Cho dù nàng không ăn không ngủ ngày đêm vẽ phù, cũng không thể họa nổi ngần ấy!

Còn nữa… Nói thật sự muốn chặt cây á? Liệu có khả thi không?

Dù trong lòng bọn họ bị chấn động không nhẹ, nhưng vẫn không chậm trễ làm theo lời nàng.

Từng đợt phù triện đồng loạt bay về phía Đăng Vân Thụ.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên miên không dứt, đất rung bần bật.

Đăng Vân Thụ bị nổ đến mức thân cây lắc lư như lá rụng trong gió thu!

Nhưng rất nhanh, nó đã bình tĩnh lại, thi triển thần thông, khiến toàn bộ phù triện hóa thành tro bụi giữa không trung.

Một tràng âm thanh xào xạc vang lên, nghe như tiếng cười nhạo của nó, khinh thường đám người Phượng Khê chỉ biết chơi mấy trò mèo vặt!

Phượng Khê cũng không tức giận, điềm nhiên thu bao tải lại vào nhẫn trữ vật, còn giơ ngón cái về phía nó:

“Xem ra ngươi cũng có bản lĩnh đấy!”

Đăng Vân Thụ lạnh giọng: “Các ngươi chẳng qua chỉ là lũ kiến con húc cây, châu chấu đá xe mà thôi! Khuyên các ngươi nhân lúc còn sớm, từ bỏ cái suy nghĩ viển vông đó đi!”

Phượng Khê chậc chậc tấm tắc: “Ngươi cũng có học vấn ra phết nha, còn biết dùng thành ngữ cơ đấy!”

Đăng Vân Thụ: “……”

Ta nghi ngờ ngươi đang mỉa ta đó! Rất mạnh mẽ luôn!

Phượng Khê nghiêng đầu, tò mò hỏi:

“Này cây non, sao ngươi chỉ biết phòng thủ mà không đánh trả bọn ta vậy? Có phải là chỉ cần bọn ta không trèo lên thân cây thì ngươi không có cách gì công kích đúng không?

Mà cho dù không đánh được, ít nhất cũng có thể thi triển uy áp chứ? Chẳng lẽ uy áp của ngươi chỉ dùng được một lần thôi à? Giờ cạn kiệt rồi?”

Đăng Vân Thụ tức đến muốn thổ huyết!

Ngay lập tức thi triển uy áp lần nữa.

Tuy Phượng Khê chẳng hề hấn gì, nhưng đám người Lạc Trần bắt đầu cảm thấy bị ảnh hưởng.

Cũng may bọn họ hiện giờ đứng cách khá xa, so với lần trước thì đỡ hơn đôi chút.

Phượng Khê lớn tiếng than thở, vừa than vừa diễn:

“Ôi chao ôi, ngươi thật sự còn phóng ra được uy áp sao? Hù ch/ết người ta rồi!

Đầu ta này, khuỷu tay ta này, cái xương hông của ta này, ôi đều không sao hết! Ngươi nói xem, tức không tức cơ chứ?”

Đăng Vân Thụ tức đến mức thân cây rung bần bật, lá rụng lả tả!

Cái con nha đầu c/hết tiệt này, đúng là chọc người tức điên!

Giận quá mất khôn, nó tăng mạnh uy áp lên.

Đám người Lạc Trần còn tạm chịu được, nhưng có vài đệ tử yếu hơn thì đứng cũng không nổi, loạng choạng muốn ngã.

Phượng Khê quay sang bảo:

“Đây là cơ hội hiếm có để mở rộng thần thức đó, các huynh ngồi xuống tu luyện đi! Dù sao với khoảng cách này, nó cũng không làm gì được các huynh đâu.”

Đám người Lạc Trần mắt sáng rỡ, lập tức khoanh chân ngồi đả tọa.

Đăng Vân Thụ: “……”

Mặt dày!

Mấy người thật sự quá mặt dày!

Ta dùng uy áp để áp chế các ngươi, các ngươi lại dùng để tu luyện thần thức?! Có thể đừng quá đáng như vậy được không?!

Muốn lợi dụng ta? Nằm mơ đi!

Nghĩ đến đây, Đăng Vân Thụ liền thu hồi uy áp.

Ai ngờ vừa thu được nửa chừng, một viên gạch tổ bố to đùng từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào thức hải của nó!

Vừa bị Phượng Khê chọc tức đến phát điên, lại đúng lúc đang thu uy áp khiến thần thức suy yếu, cú này trúng quá chuẩn!

Đăng Vân Thụ chỉ cảm thấy thức hải nổ ầm một tiếng, thân cây cũng khẽ lắc lư theo.

Nó còn tưởng Phượng Khê sẽ tiếp tục đánh thêm, ai ngờ không thấy nàng ra tay nữa.

Chỉ thấy Phượng Khê mỉm cười hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-906.html.]

“Vui không?”

Đăng Vân Thụ: “……”

Vui cái đầu ngươi ấy!

Ai lại gọi cái này là vui?!

Nhưng mà, sau cú đập vừa rồi, Đăng Vân Thụ cũng không dám xem thường Phượng Khê nữa.

Nó quyết định... đổi kịch bản chơi.

editor: bemeobosua

"Tiểu nha đầu, ngươi đúng là có chút bản lĩnh đấy.

Chi bằng ngươi mau mau leo lên cây đi, chắc chắn có thể hái được một quả Đăng Vân Quả, cớ gì cứ phải phí thời gian nơi này?

Làm người thì nên nghĩ cho bản thân mình trước, lo gì chuyện sống chế/t của người khác?

Ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi không chỉ dễ dàng lấy được một quả, ta còn tặng thêm cho ngươi vài món tốt trợ tu luyện, thế nào hả?"

Đám người Lạc Trần nghe vậy đều giật mình trong lòng, đặc biệt là mấy đệ tử tu vi thấp hơn.

Phượng Khê liệu có động tâm không?

Nói thật thì, nếu là bọn họ trong hoàn cảnh này, chắc cũng phải lung lay. Suy cho cùng, con người vốn ích kỷ.

Ngay khi bọn họ còn đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy Phượng Khê mỉm cười nhàn nhạt:

"Tiểu cây non à, muốn hòa đàm thì cũng phải có thành ý chút chứ!

Một quả Đăng Vân Quả? Ít quá rồi!

Thế này đi, ngươi đưa hết 60 quả cho ta, ta sẽ không chặt ngươi nữa, thế nào?"

Đăng Vân Thụ: "……"

Ngươi chắc không phải muốn cướp sạch đấy chứ?!

Phượng Khê vẫn thản nhiên nói tiếp:

"Ngươi không thể công kích chúng ta, cũng chẳng dám tùy tiện áp chế nữa, vậy thì lấy gì để mặc cả với ta?

Chúng ta chỉ cần kiên trì, chắc chắn có thể chặt ngươi ngã!

Ngươi định nói sau lưng còn có nhóm đệ tử thí luyện tới nữa phải không?

Yên tâm, bọn họ nhất thời chưa tới được đâu!

Cho dù bọn họ tới, ta cũng có cách thuyết phục họ gia nhập đội chặt cây của ta!

Không tin thì ngươi cứ thử xem!"

Đăng Vân Thụ rất muốn nói "không tin", nhưng nhìn dáng vẻ đầy tự tin kia của Phượng Khê, nó lại thấy... hình như cũng không phải không có khả năng.

"Tiểu cây non, vậy thế này đi, ta cũng không làm khó ngươi.

Không cần đưa 60 quả, đưa ta 54 quả thôi, coi như mỗi người lui một bước, ai đi đường nấy.

Còn lại sáu quả ngươi giữ mà dụ dỗ mấy người kia."

Đăng Vân Thụ: "……"

Ngươi gọi cái này là không làm khó ta hả?!

Nó đang định từ chối thì Phượng Khê lại nói tiếp:

"Tiểu cây non à, thật ra ta còn nhiều chiêu chưa lôi ra đâu, chỉ là lòng dạ ta mềm yếu, không nỡ làm tuyệt tình quá thôi.

Ví dụ như… nếu ngươi thật sự chọc ta phát điên, ta sẽ lấy ra mấy chục khối hỏa tủy vạn năm đốt ngươi, dù ngươi có lợi hại cỡ nào, lửa thiêu thì liệu chịu nổi không?"

Đăng Vân Thụ: "……"

Sao không bị lửa thổi c/hết luôn đi cho rồi?!

Mấy chục khối hỏa tủy vạn năm?

Ngươi tưởng mình là Thôn Hỏa Hưu chắc?!

Ngay sau đó, Phượng Khê lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở nắp ra đưa cho Đăng Vân Thụ xem, bên trong thật sự có một khối hỏa tủy vạn năm đỏ rực!

Phượng Khê ung dung thu hộp ngọc lại, cười tủm tỉm nói:

"Người khôn không để lộ của, mấy món còn lại ta không trưng ra nữa. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không tin, dù sao thì… đầu óc ngươi cũng không được tốt lắm."

Đăng Vân Thụ: "……"

Ngươi không thể nói năng đàng hoàng hơn được sao?!

Phượng Khê thu hộp ngọc xong, thong thả nói tiếp:

"Dù hỏa tủy vạn năm không đốt ch/ết được ngươi, thì ta vẫn còn một chiêu lợi hại hơn nữa.

Ngươi có thấy tên cao to trông như giữ cầu đá phía trước không?

Ngươi mà thật sự chọc ta điên lên, ta sẽ gọi hắn tới trợ chiến! Tuy hắn chẳng có gì tài ba, nhưng giỏi rút hành lắm!"

Đăng Vân Thụ: "……"

Ngươi mới là hành, cả nhà ngươi đều là hành!!

Trước kia còn gọi ta là cây non, giờ ngươi sửa ta thành cây hành rồi à?

Cả tổ tông ta, ngươi cũng đổi họ luôn hả?!

Loading...