Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 907

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

907. Hắn đúng là rất xứng làm tông chủ đấy!

Tuy Đăng Vân Thụ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Phượng Khê thật sự có thể gọi được yêu thú trấn giữ ở cầu đá đến giúp đỡ, nhưng trong lòng cũng hơi thấp thỏm lo âu.

Dù vậy, nó vẫn chưa có ý định đồng ý với điều kiện của Phượng Khê.

Làm thế chẳng phải quá yếu thế sao!

Lúc này, Phượng Khê bật cười: “Ha ha ha.”

Chỉ là, tiếng cười ấy... sao nghe thế nào cũng chẳng giống của người tốt lành phát ra.

Nhóm người Lạc Trần nhìn Phượng Khê mà đồng loạt lộ vẻ đồng tình, trong lòng ai nấy đều thầm than: không trách được người ta thường nói thầy thuốc khó chữa bệnh cho chính mình. Đội trưởng khuyên người khác gỡ bỏ khúc mắc thì giỏi lắm, vậy mà bản thân lại mang nặng tâm ma thế kia!

Nhưng Đăng Vân Thụ hiểu lầm!

Nó tưởng đám người Lạc Trần đang thương hại nó, lập tức tức đến phát run!

Đám kiến hôi các ngươi mà cũng dám thương hại ta?

Thật là không biết sống ch/ết!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại... chẳng lẽ nụ cười gian trá của con nhóc ch/ết tiệt này là điềm báo cho chuyện gì kinh khủng sắp xảy ra?

Trong lòng Đăng Vân Thụ bỗng sinh bất an.

Phượng Khê cười chán rồi mới mở miệng:

“Hành Lá à, nói ngươi ngốc, quả nhiên ngươi đúng là đồ đầu óc đơn giản!

Ngươi không nghĩ đến sao, với tính cách thiếu đạo đức, bốc đồng lại hay bày trò của ta, ngươi dám đẩy ta lên cây... không sợ ta làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, trời không dung, đất không tha à?

Ví dụ như, khắc vài chữ lên thân thể ngươi chơi?

Ví dụ như... cạo trọc đầu ngươi làm kỷ niệm?

Ví dụ như... bẻ cành làm đồ thủ công mỹ nghệ?

…”

Phượng Khê càng nói, lòng Đăng Vân Thụ càng lạnh toát.

Chưa nói những cái khác, riêng vụ bẻ cành thôi đã khiến nó nổi da gà toàn thân!

Tuy cảm thấy khả năng ấy không lớn, nhưng nhỡ đâu thì sao?

Nếu thực sự mọc ra thứ gì đó kỳ quái trên người, vậy nó còn là nó nữa không?!

Còn cái bài kiểm tra nó chuẩn bị sẵn cho Phượng Khê, giờ nhìn lại chỉ thấy giống như mấy đề bài cho điểm, chẳng đáng là gì!

Phượng Khê thậm chí còn có lòng tốt kể cho nó nghe một chuyện xưa, đại khái là một con hầu yêu (yêu khỉ) chui vào bụng một con yêu quái khác, khiến đối phương sống dở ch/ết dở!

Do nàng kể quá sống động, Đăng Vân Thụ bỗng tưởng tượng mình chính là con yêu quái kia, mà trong thân cây của mình đang có một bầy hầu yêu sắp chui ra...

Nó run cầm cập.

Thật sự quá kinh khủng!

Phượng Khê vừa chuyển giọng, tiếp lời:

“Hành Lá à, khảo hạch lần này chẳng qua là để chọn người tài, ngươi cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi. Cho dù ngươi đem Đăng Vân Quả tặng cho bọn ta, thì cũng chẳng ai bắt bẻ được gì đâu.

Thời gian này chi bằng nghỉ ngơi, dưỡng sức mà đối phó lũ phía sau kia đi. Người của bọn họ đông hơn bọn ta, đối phó với bọn họ chẳng phải càng có tính khiêu chiến hơn sao?

Ngươi thông minh thế, chắc chắn thấy lời ta nói cũng có lý đúng không?”

Đăng Vân Thụ: “……”

Nếu ta nói lời ngươi không có lý, chẳng phải ta chính là tự nhận mình là kẻ ngốc sao?!

Thật lòng mà nói, nó cũng không muốn dây dưa với Phượng Khê thêm nữa.

Nàng nói chuyện quá dọa người!

Đặc biệt là cái vụ hầu yêu kia!

Nó thậm chí bắt đầu cảm thấy Phượng Khê chính là con hầu yêu đó!

Những chuyện thiếu đạo đức nàng kể, tám phần mười là từng tự tay làm thật rồi!

Chỉ là, nếu giờ chịu thua dễ dàng thì lại quá mất mặt.

Đang lúc nó còn lưỡng lự, Phượng Khê đã quay sang nhóm Lạc Trần hô lớn:

“Còn ngẩn ra làm gì? Còn không mau cảm tạ tiền bối Đăng Vân Thụ đại nghĩa?!”

Đám người Lạc Trần: “……”

Hả? Vừa rồi không phải còn gọi là "Hành Lá" sao? Sao chớp mắt đã thành "tiền bối Đăng Vân Thụ" rồi?

Nhưng đội trưởng đã nói sao, chúng ta cứ làm theo vậy thôi!

Thế là cả bọn đồng loạt khom người hành lễ:

“Đa tạ tiền bối Đăng Vân Thụ đại nghĩa!”

Đăng Vân Thụ suýt khóc.

Cuối cùng!

Nó cũng giành lại được danh hiệu của mình!

Về phần Phượng Khê không cúi đầu hành lễ cùng đám người Lạc Trần, nó chọn cách giả vờ không thấy.

Nó ho khẽ hai tiếng, lên giọng:

“Cũng được, nếu mục tiêu khảo hạch đã hoàn thành, ta sẽ không làm khó các ngươi nữa. Cầm lấy Đăng Vân Quả đi!”

Đám người Lạc Trần vội vàng đưa tay ra, trong chớp mắt, mỗi người đều có một quả trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-907.html.]

Quả màu vàng kim, tỏa hương thanh mát.

Phượng Khê nhếch môi, líu lưỡi:

“Nhìn ngon quá đi mất, hay là ngươi cho ta xin thêm sáu quả nữa ăn chơi?”

Đăng Vân Thụ thật sự muốn mắng nàng cút ngay!

Nhưng... không dám.

Im lặng là tôn nghiêm cuối cùng của nó.

Phượng Khê thì chỉ nói đùa thôi, dù sao đám quả này chỉ là diễn hóa từ trận pháp, căn bản không thể ăn được.

Huống chi, chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui. Nếu không cho bốn người phe liên minh lấy quả nào, nhỡ đâu bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão nổi đóa thật thì phiền toái to!

Làm người phải để lại đường, sau này còn dễ gặp nhau.

Nghĩ đến bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão, để phòng bất trắc, nàng hỏi thêm một câu:

“Ngươi đưa Đăng Vân Quả cho bọn ta như vậy, có tính là ta vi phạm quy định không? Chúng ta tính là danh chính ngôn thuận vượt ải rồi chứ?”

Đăng Vân Thụ tức tối gật đầu.

Phượng Khê nhướng mày:

“Vậy nếu người khác không đồng ý thì sao?”

Đăng Vân Thụ hừ lạnh một tiếng:

“Chỗ này do ta trấn giữ, đương nhiên là ta có quyền quyết định!”

Phượng Khê lén lút thu hồi Lưu Ảnh Thạch, yên tâm hẳn.

Trận pháp bên ngoài không chỉ nổ banh chảo, mà cả phòng ốc cũng nổ tung theo!

“Ta, ta, ta có nhìn nhầm không vậy? Đăng Vân Thụ lại thật sự đưa cho đám Phượng Khê tới tận 54 Đăng Vân Quả Quả?!”

“Ngươi không nhìn nhầm đâu, thật đấy! Đám Phượng Khê chẳng cần trèo cây, chỉ nói vài câu vớ vẩn đã ôm được cả đống quả về tay!”

“Nói cách khác, cả đám đệ tử của Ngộ Đạo Phong đều giành được suất vào Hạo Thiên Kính? Còn bốn phong còn lại phải chia nhau vỏn vẹn sáu suất?! Trời ạ, quá thảm luôn rồi đó!”

“Thảm cái nỗi gì! Ai bảo bọn họ vô dụng! Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện họ bỏ rơi đồng môn là đã thua xa Phượng Khê rồi! Bị thảm cũng đáng đời!”

...

Bốn vị phong chủ lúc này mặt mũi trắng bệch như mấy con tiểu qu/ỷ!

Tổng cộng cả bốn phong cộng lại mà chỉ được... sáu suất?

Rõ ràng trước đó họ dự đoán thấp nhất cũng phải chiếm được 55 suất, thậm chí còn ôm mộng độc chiếm cả 60 suất kia mà!

Giờ thì hay rồi, kết quả vỏn vẹn được sáu?

Một phong không nổi hai suất?

editor: bemeobosua

Biết thế thà khỏi tổ chức cái buổi tuyển chọn thí luyện làm gì cho nhục mặt!

Nghĩ lại lúc trước bốn vị thái thượng trưởng lão còn hùng hồn thề thốt, nào là sẽ lập nên kỷ lục mới trong lịch sử!

Kỷ lục mới đây à? Phải nói là kỷ lục ê chề thì đúng hơn!

Bốn lão già ấy giờ như mấy pho tượng gỗ ngồi cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích lấy một chút, đến mắt cũng chẳng buồn chớp.

Cả đời theo đuổi danh tiếng, giờ một sớm tan thành mây khói!

Một đời anh danh giờ hóa thành trò cười!

Trông họ giờ chẳng khác nào bốn cái lão phế vật ngồi xếp hàng chờ nghỉ hưu!

Khổ thì có khổ... nhưng mà vẫn có chút vui!

Ngộ Đạo Phong thì sao? Đệ tử reo hò nhảy nhót khắp nơi! Bấy lâu nay bị bốn phong còn lại đè đầu cưỡi cổ, hôm nay cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu rồi!

Từ nay xem ai còn dám nói bọn họ là đám không cha không mẹ, không ai yêu thương nữa?!

Bọn họ có Phượng Khê!

Nghe thì hơi sai sai, nhưng đúng thật Phượng Khê chính là cứu tinh của họ!

Hoài trưởng lão mừng rỡ nhảy cẫng lên, mấy cái thể diện trưởng lão gì đó ông vứt sạch!

Chính ông là người đề xuất để ba người Phượng Khê tham gia thí luyện này đó nha!

Ông đây là đại công thần!

Còn Tư Mã tông chủ? Khỏi phải nói!

Dùng hết cả sự tự chủ mới giữ được khuôn mặt không nở toác vì cười!

Sảng khoái!

Thật sự quá sảng khoái!

Bọn ngươi có bốn vị thái thượng trưởng lão thì đã sao? Không phải vẫn thua bét bát, quần còn chẳng giữ nổi đó sao?

54 suất tiến vào Hạo Thiên Kính!

Đây là cơ duyên lớn cỡ nào chứ!

Đợi bọn họ từ Hạo Thiên Kính ra, tu vi chắc chắn sẽ tăng mạnh!

Lúc đó, kiểu gì chẳng bỏ xa bốn phong kia cả một con phố!

Nghĩ lại chuyện mình từng "dẫn sói về nhà" mà thấy mình sáng suốt làm sao!

Quả nhiên ông đây là một tông chủ xứng chức!

Loading...