Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 908
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
908. Dù là lúc nào, lễ nghi cũng không thể bỏ được!
Trong góc tối, Doãn trưởng lão suýt nữa thì ngã lăn quay!
Nếu không phải vẫn còn giữ lại được chút lý trí, ông ta thật sự muốn tuyên bố ngay trước mặt mọi người: ba đứa nhóc kia đều là đồ đệ của ta!
Không thì sao ông có thể làm trưởng lão hộ phái của Trường Sinh Tông được chứ?
Trong khối “Tuệ Nhãn Thức Châu” này, còn ai dám lên tiếng nữa không?!
Tiểu tử Tư Mã còn dám nói ta thiên vị, đây mà gọi là thiên vị à? Ta rõ ràng là đang vì Trường Sinh Tông vun bồi nhân tài!
Trong trận pháp, đám người Lạc Trần đứng đờ ra như tượng gỗ.
Tới tận lúc này, bọn họ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Đặc biệt là những đệ tử ban đầu chẳng dám mơ mộng gì.
Bọn họ cứ tưởng lần này tham gia tuyển chọn chỉ để làm nền cho đám Lạc Trần, vì ai cũng tự hiểu trình mình thế nào, làm gì có cửa lấy được tư cách vào Hạo Thiên Kính.
Kết quả giờ sao?
Đến cả pháp bảo được đội trưởng dạy dùng cũng chưa kịp lôi ra!
Cái gì mà châm ngòi ly gián, cái gì mà đổi trắng thay đen…
Toàn là chuyện qu/ỷ quái!
Muốn trách thì trách người của bốn phong liên minh quá vô dụng, đến gót chân bọn ta còn không đuổi kịp!
Không, không phải họ vô dụng, mà là đội trưởng của bọn ta quá đỗi anh minh thần võ!
Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!
Câu này đúng là chân lý!
Tất cả bọn họ đều nhìn Phượng Khê với ánh mắt cảm kích và sùng bái, có kẻ xúc động đến rơi nước mắt, thậm chí còn muốn lập tức dập đầu lạy nàng một cái!
Phải biết rằng, giành được tư cách vào Hạo Thiên Kính chính là giành được cơ duyên, ân tình này lớn như trời!
Phượng Khê cười như gió xuân phất qua mặt:
“Lát nữa nếu ai lấy được Đăng Vân Quả, nhớ bóp nát ngọc bài mà ra ngoài trước nhé!
Muội còn phải đợi người bên liên minh bốn phong tới để từ biệt một tiếng rồi mới ra ngoài, dù sao muội cũng là người có lễ phép.”
Đám người Lạc Trần: “……”
Ngươi chắc là muốn tạm biệt họ, chứ không phải muốn đào hố chôn người ta đấy chứ?
Nhưng lời Phượng Khê nói chính là thánh chỉ, ai dám cãi? Cả đám ngoan ngoãn bóp nát ngọc bài rời khỏi.
Quân Văn và Cảnh Viêm cũng dặn dò Phượng Khê vài câu, rồi theo họ ra ngoài.
Ở lại chưa chắc giúp được gì, thôi thì đừng kéo chân sau, để tiểu sư muội thoải mái phát huy.
Chờ mọi người đi sạch, Phượng Khê mới quay sang Đăng Vân Thụ:
“Hành Lá à, hai ta cá độ mười khối linh thạch nha!”
Đăng Vân Thụ: Thật là cái đồ mặt dày vô đối!
Phượng Khê chẳng buồn để ý nó vui hay không, cười toe toét:
“Ngươi tính xử lý đám người tới sau thế nào? Cho leo cây luôn thì nhẹ quá rồi!
Ta nghe người ta nói, cắt đường phát tài của người khác chẳng khác gì gi/ết cha mẹ người ta, hay là hai ta hợp lực, gi/ết luôn cả cha mẹ bảy đời tám họ của tụi nó đi?”
Đăng Vân Thụ: “…… Ý ngươi là gì?”
“Chờ bọn họ tới, ngươi bảo muốn leo cây thì phải nộp phí, mỗi người 100 vạn linh thạch.
Đám đó giàu đến phát ngấy, chắc chắn sẽ đồng ý!
Lúc đó ta với ngươi chia đôi số tiền!”
Đăng Vân Thụ: “…… Ngươi là Tì Hưu chuyển thế đấy à?!”
Phượng Khê trừng mắt nhìn nó: “Ngươi quản ta là Tì Hưu hay là con muỗi hút m/áu làm gì, ta chỉ hỏi ngươi: làm hay không làm?”
Đăng Vân Thụ do dự chút: “Cũng không phải không được, chỉ là… bọn họ có chịu ngoan ngoãn nộp tiền không?”
Phượng Khê còn tưởng phải phí lưỡi lắm mới thuyết phục được, dù sao Đăng Vân Thụ cũng là một diễn sinh của trận pháp, linh thạch với nó đâu có tác dụng gì, ai dè nó lại gật đầu cái rụp.
Xem ra, thứ gì trên đời này cũng biết tham cả!
Nàng cười ranh mãnh:
“Bọn họ giờ tâm trí đều bị Đăng Vân Quả làm cho mụ mị, chắc chắn sẽ chịu chi!
À mà, 100 vạn chỉ là tiền cửa thôi nhé, leo lên còn phải theo thứ tự nữa chứ? Ta với ngươi tổ chức đấu giá, ai trả giá cao được lên trước, đám nhiều tiền kia nhất định sẽ tranh nhau hô giá, không chừng lên tới một ngàn vạn luôn đó!”
Đăng Vân Thụ rung cả thân cây: “Một… một ngàn vạn?!”
Phượng Khê lườm nó: “Nhìn cái bộ dạng nghèo hèn của ngươi kìa, mới nghe tới một ngàn vạn mà đã giật mình?!
Nếu tụi nó không có đủ linh thạch thì bảo đổi sang đan dược, linh khí, bảo vật gì cũng được, ngươi phải nhận đủ cho ta!”
Đăng Vân Thụ: Ta thà ném xuống đất cũng không cho ngươi!
Nó cảm thấy mình bị động quá mức, lúc nào cũng bị Phượng Khê dắt mũi, bỗng nhiên linh quang lóe lên, liền nói:
“Ngươi quên mất một chuyện, chờ tụi kia đến, việc đầu tiên chắc chắn là xúm lại đánh ngươi, lúc đó ngươi tính sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-908.html.]
Phượng Khê mặt mày nhẹ như mây:
“Ngươi cứ nói quy tắc là không được đánh nhau dưới tàng cây, ai vi phạm thì mất tư cách leo cây, tụi nó chẳng ai dám động vào ta đâu.”
Đăng Vân Thụ: “……”
Ngươi sao mà thâm độc dữ vậy chứ?!
Phượng Khê đảo mắt: “À đúng rồi, ngươi đừng ngu mà nói cho tụi nó biết trên cây chỉ còn sáu Đăng Vân Quả thôi, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của chúng nó lắm!
Ngươi cứ nói lấp lửng cho tụi nó tưởng là người của Ngộ Đạo Phong bọn ta đều bị loại hết rồi!”
Cứ như vậy, tinh thần tham gia buổi đấu giá của bọn họ lại càng tăng cao một cách bất ngờ!
“Ta đúng là quá tốt bụng rồi!”
Đăng Vân Thụ: Ha ha.
Ngoài trận, bốn vị phong chủ tức đến mức run cả người. Khi dễ người quá đáng! Thật là quá đáng!
Nhưng bọn họ lại không thể nói được Phượng Khê có điểm gì sai!
Chẳng lẽ lại không cho người ta có ý nghĩ đen tối sao?
Lúc này, nhóm người Lạc Trần đã bị truyền tống ra ngoài.
Ai nấy mặt mày hớn hở, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu bước xuống từ trận bàn.
Trước khi đi còn không quên cúi người hành lễ với bốn vị thái thượng trưởng lão.
Đội trưởng còn đặc biệt nhấn mạnh: bọn họ đều là người hiểu lễ nghĩa, có văn hóa!
Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, lễ nghi không thể bỏ!
editor: bemeobosua
Bốn vị thái thượng trưởng lão mặt mày đen sì, cứ như bị ai đổ cả thau mực lên mặt.
Miễn cưỡng nói vài câu khích lệ lấy lệ rồi vội đuổi người ta đi.
Ngay sau đó, Cảnh Viêm và Quân Văn cũng được truyền tống ra.
Hai người cũng cung kính hành lễ chào hỏi, không để lộ ra chút tì vết nào để bắt lỗi.
Bốn vị thái thượng trưởng lão nghiến răng phun ra một chữ “Tốt!”, rồi cũng đuổi đi nốt.
Bọn họ giờ đã chẳng còn tâm trí so đo chuyện đó nữa, chỉ mong đám người liên minh bốn phong có thể giữ đầu óc tỉnh táo, đừng có thật sự rơi vào cái hố mà Phượng Khê đào sẵn.
Chỉ tiếc là… trong lòng bọn họ cũng chẳng còn chút tự tin nào.
Nói thật thì, đừng nói đệ tử, kể cả đổi lại là bọn họ, nếu đứng trong tình huống đó, cũng sẽ mắc bẫy thôi!
Ai mà ngờ được Đăng Vân Thụ lại thông đồng với Phượng Khê làm ra chuyện bỉ ổi như vậy chứ!
Thật đúng là gặp qu/ỷ rồi!
Ngươi là một cái trận pháp yêu thực, ngươi lại còn ham tiền?!
Ngươi gom cả đống linh thạch về làm gì?! Bộ để ngắm cho vui à?!
Đúng là quá quắt!
Chờ đến khi họ quay lại nhìn truyền ảnh bích, sắc mặt lại càng cứng đờ!
Bởi vì đám đệ tử liên minh bốn phong đang đối mặt với con yêu thú kia.
Yêu thú đầu tiên là phóng ra một trận uy áp, sau đó nghiêm mặt nói:
“Muốn lên đài thì để ta ‘chụp’ một phát thử xem. Nếu bị chụp mà c/hết thì coi như các ngươi xui xẻo!”
Người bên dưới nghe xong, lập tức ồn ào náo loạn.
Đùa cái kiểu gì vậy?!
Với tu vi của con yêu thú này, mà nó tát một cái thì ai mà sống nổi?!
Yêu thú thấy vậy, tròng mắt to xoay một vòng, nói tiếp:
“Nếu các ngươi không muốn ai bị chụp thì cũng được. Vậy ta cá cược với các ngươi. Nếu các ngươi thắng, ta cho qua.
Còn nếu thua thì… cút nhanh đi cho ta!”
Mọi người mừng rỡ, lập tức gật đầu đồng ý.
Dù sao thì cược đoán trứng chim cũng nhẹ nhàng hơn là bị chụp một phát ch/ết tươi!
Yêu thú bắt chước y nguyên lý do thoái thác của Phượng Khê, rồi nắm một quả trứng chim trong móng vuốt, nói:
“Đoán đi!”
Thẩm Chỉ Lan vội vàng thể hiện bản thân, đoán trước:
“Là trứng chim!”
Yêu thú cười rộ lên.
Nó cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui của nha đầu thúi kia!
Chỉ có người thông minh mới hiểu được niềm vui này!
Nó vui quá, quên mất phải bóp nát quả trứng, liền tiện tay mở móng vuốt ra.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng hoan hô vang lên từ mọi người, yêu thú cúi đầu nhìn xuống:
“@#¥%&%#!”