Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 909
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
909. Bọn họ thật đúng là gặp may khi gặp được nàng!
Yêu thú bị dọa đến suýt trút hơi thở cuối cùng!
Nhưng nó chẳng thèm tự kiểm điểm mà lại trút giận lên Thẩm Chỉ Lan.
Nếu không phải tại ngươi, cái đồ phá đám giành hết sạch mọi thứ, thì ta làm sao lại phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy?!
Nó lập tức ném quả trứng chim trong tay về phía Thẩm Chỉ Lan.
Phượng Khê rất tâm lý, cảm thấy móng vuốt yêu thú quá to, thế là đưa luôn quả trứng chim to gấp đôi quả nàng cầm lúc trước!
To cỡ cái chậu rửa mặt luôn á!
Thẩm Chỉ Lan nằm mơ cũng không ngờ yêu thú lại đột ngột trở mặt, muốn né cũng không kịp!
Nàng chỉ kịp mở hộ thuẫn linh lực và kích hoạt linh khí phòng ngự để đỡ lấy cú tấn công trời giáng đó.
Cho dù như vậy, nàng vẫn bị đập thành hình chữ X, phun ra một ngụm m/áu tươi!
Vỏ trứng và lòng trắng lòng đỏ còn văng khắp nơi, b.ắ.n cả vào mấy đệ tử xung quanh, ai nấy đều lem luốc thảm hại.
Trong lòng họ thầm rên: Đen đủi gì dữ vậy trời?!
Nhưng dù sao thì cũng đã vượt qua cửa ải yêu thú, coi như là chuyện đáng mừng rồi.
Yêu thú tuy bực mình, nhưng vẫn giữ chữ tín, tránh đường, đồng thời cảnh báo: mỗi lần chỉ được một người qua cầu.
Người của liên minh bốn phong đương nhiên không ngu mà nghĩ cây cầu đá kia chỉ đơn thuần là một cây cầu, chắc chắn có bẫy gì đó.
Cho nên chẳng ai dám xung phong đi trước.
Yêu thú bĩu môi: Một lũ nhát gan!
Cái con nhóc Phượng Khê kia còn gan dạ hơn các ngươi nhiều, chẳng nói chẳng rằng đã ung dung bước qua rồi!
Mấy người đi theo nàng cũng không tệ, cứ nối đuôi nhau qua luôn.
So với cái đám vô dụng các ngươi, chắc mưa rơi cũng sợ bị đè ch/ết!
Ngoài trận pháp, bốn vị thái thượng trưởng lão tức đến nghẹn họng!
Bên Ngộ Đạo Phong người ta ai nấy đều lấy được Đăng Vân Quả, còn bên mình thì vẫn đang nội chiến lục đục?!
Một lũ ăn hại! Phế vật! Đồ ngu! Đồ đầu đất!
Hiện giờ trong mắt họ, đám người liên minh bốn phong đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, nhất là khi phía trước đã có đệ tử Ngộ Đạo Phong làm gương, thì nhìn mấy người này lại càng thấy như một đống mắt cá ch/ết trộn với hạt châu!
Sau một hồi đấu đá, bốn đội trưởng cuối cùng quyết định để Thanh Long phong đi đầu tiên.
Đội trưởng Thi Viễn Chương mặt mũi khó coi, nhưng hiện giờ người bên họ ít nhất, không dám chống đối ba phong còn lại, đành phải nén giận bước lên.
Hắn là đội trưởng, chỉ có thể tự mình đi trước. Vì thế hắn hít sâu một hơi, bước lên cầu đá.
Bốn vị trưởng lão sắc mặt dịu đi đôi chút, dù sao thì các đội trưởng cũng còn có tinh thần trách nhiệm.
Thi Viễn Chương vừa bước lên cầu liền rơi vào ảo trận, nhưng hắn định lực vững vàng, rất nhanh đã phá được trận, đi sang bờ bên kia.
Đệ tử Thanh Long phong lập tức hò reo, thi nhau ca ngợi đội trưởng nhà mình.
Yêu thú bên kia liếc một cái: Cái con nhím đó còn nhanh hơn hắn, có gì mà phải khoe?! Một đám ngu si chưa trải sự đời!
Thi Viễn Chương kể lại chuyện ảo trận trên cầu, mọi người nghe xong mới thấy yên tâm hơn.
Con người vốn sợ cái chưa biết, biết rồi thì không còn hoảng như vậy nữa.
Hơn nữa, bọn họ trước đó cũng từng vượt qua ảo cảnh, nên cũng có chút tự tin.
Đệ tử Thanh Long phong lần lượt qua cầu. Tuy thời gian có dài ngắn khác nhau, nhưng đều thuận lợi sang bờ bên kia.
Thẩm Chỉ Lan cũng nằm trong số đó, thậm chí thời gian vượt ảo trận còn nhanh hơn cả Thi Viễn Chương.
Đám kẻ ái mộ nàng lại được dịp thổi phồng, nhưng Thẩm Chỉ Lan chẳng buồn để tâm.
Vừa rồi nàng phun m/áu xong, tranh thủ lúc ba phong còn chưa tới liền ngồi xuống điều tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-909.html.]
Trong lòng nàng tràn ngập hối hận.
Từ khi con tiện nhân Phượng Khê kia tới Trường Sinh Tông, mọi chuyện với nàng đều không suôn sẻ, nhất là lần tuyển chọn này, đen đủi đến cực điểm!
Ban đầu nàng đoán vật trong tay yêu thú sẽ khiến người ta phải trầm trồ, ai dè lại bị yêu thú đập cho hộc má/u!
Nhưng giờ quan trọng nhất vẫn là giành lấy Đăng Vân Quả. Nếu tiện tay dọn luôn được con tiện nhân Phượng Khê thì càng tốt!
Ba canh giờ sau, người của liên minh bốn phong cuối cùng cũng qua hết cầu đá.
Lúc này, mấy người bị bỏ lại phía trước mới lục tục kéo tới.
Yêu thú lập tức tinh thần phấn chấn!
Tuy rằng Phượng Khê đưa nó trứng chim hỏng, nhưng với đầu óc thông minh của nó, chuyện nhỏ như thế thì có gì khó!
Không có trứng chim thì dùng đá thay cũng được!
Đoán sai thì ta bóp nát đá ra thành bột!
Vừa hay có mấy người để nó tìm chút niềm vui giải khuây!
Đám người kia lập tức chạy tới cầu xin bốn vị đội trưởng giúp đỡ, nhưng vì ngại uy thế của yêu thú, các đội trưởng đều lặng như tờ.
Đám đệ tử bị bỏ lại vốn đã bất mãn, giờ càng thêm giận. Dĩ nhiên họ không dám nói ra, chỉ có thể nuốt giận vào bụng.
Dù trong lòng bốn đội trưởng có chút áy náy, nhưng lúc này không rảnh để lo nhiều, chỉ đành dẫn theo người đã vượt cầu tiếp tục tiến về phía trước.
Những người đã bị truyền tống ra ngoài, trong đó có Lạc Trần, nhìn thấy cảnh ấy thì lại càng cảm thấy:
Gặp được Phượng Khê đúng là phúc phận khó cầu!
Dù gặp chuyện gì khó khăn, nàng cũng không bỏ rơi bất kỳ ai trong đội!
Họ gặp được nàng đúng là may mắn lớn nhất đời!
Hoài Hà lập tức hùng hồn diễn thuyết, hết lời ca ngợi Phượng Khê có trách nhiệm, yêu thương đồng đội, suýt nữa thì viết sách tôn vinh nàng luôn rồi!
Quân Văn liếc hắn một cái: Thôi thôi, cái loại chuyện nịnh hót chó săn này cứ để hắn làm đi, huynh đã qua cái giai đoạn sùng bái sơ cấp đó rồi.
Trong trận pháp, Phượng Khê ngáp một cái, quay sang nói với Đăng Vân Thụ:
“Ta ngủ dậy rồi mà đám dê béo kia vẫn chưa đến à? Không biết mấy người được gọi là đệ tử thân truyền đó làm sao mà đạt tiêu chuẩn, nhìn chán không chịu nổi!”
Bốn vị phong chủ bên ngoài mặt đỏ bừng, nhưng chẳng thể phản bác.
Bởi vì đúng là... quá phế!
Phong chủ Chu Tước phong, Hàn trưởng lão, tức đến muốn hộc m/áu.
Lúc trước ông ta còn bố trí vài đệ tử trà trộn vào để ngầm ra tay với Phượng Khê và hai người bên cạnh, ai ngờ tới giờ bóng dáng ba người đó cũng chẳng thấy đâu!
Không chừng lát nữa còn bị Phượng Khê úp sọt kiếm thêm một món nữa!
Ông ta chỉ thấy như bị đ.ấ.m một cú vào bông, nghẹn họng mà chẳng nói được lời nào!
Rốt cuộc, đám người liên minh bốn phong cũng thấy được Đăng Vân Thụ, cũng chính là chỗ Phượng Khê đang đứng.
Bốn vị đội trưởng trao đổi ánh mắt, xem ra đệ tử Ngộ Đạo Phong chỉ còn lại một mình Phượng Khê.
Sao nàng lại không trèo lên cây?
Là do quy tắc giới hạn, hay là nàng đang cố kỵ điều gì?
Thẩm Chỉ Lan trong lòng vui như mở hộ, Phượng Khê giờ đơn thân độc mã, đúng là thời cơ tốt để ra tay trừ khử!
Tuy nhiên nàng chưa vội ra tay, vì biết người của Chu Tước phong chắc chắn càng căm Phượng Khê hơn, thế nào cũng có động tĩnh.
Quả nhiên, có người từ Chu Tước phong lên tiếng:
“Chư vị, nếu Ngộ Đạo Phong chỉ còn Phượng Khê, vậy thì chúng ta chẳng cần khách sáo nữa, trực tiếp loại nàng là xong!”
editor: bemeobosua
Ý kiến này lập tức được nhiều người hưởng ứng, bớt một người tranh đoạt Đăng Vân Quả, phần thắng của họ càng lớn.
Tuy rằng Phượng Khê đã sớm bàn xong với Đăng Vân Thụ, nhưng vị linh thụ này cố tình muốn xem trò hay, nên vẫn im lặng không nói lời nào.