Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 910
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
910. Sau này còn gặp lại
Đăng Vân Thụ cứ tưởng Phượng Khê sẽ hoảng loạn, sợ đến mất cả bình tĩnh, ai ngờ nha đầu này lại vươn vai uể oải, thong thả mở miệng:
“Các người định loại ta à?
Được thôi, ta thấy số lượng đệ tử bốn phong các người chẳng đồng đều, để ta giúp các người cân bằng lại một chút, tránh sau này tranh nhau Đăng Vân Quả lại bảo là bất công.
Cứ yên tâm mà lại gần!
Ta tu vi gà mờ, cũng chẳng có chiêu nào bảo mệnh, các người muốn xử ta thì dễ như bẻ cành khô ấy mà!”
Đám người định ra tay bỗng khựng lại một lượt.
Phượng Khê vừa nói liền nhắc bọn họ nhớ ra một chuyện: tuy lúc trước bốn phong cùng chung chiến tuyến, nhưng giờ đây lại là đối thủ cạnh tranh rồi.
Phượng Khê chỉ có một mình, nhưng cái đầu thì toàn ý xấu, ai nhào lên trước chưa biết chừng sẽ xui xẻo đầu tiên.
Thế là, dù ngoài miệng hô hào om sòm, ai nấy vẫn giữ khoảng cách với Phượng Khê ít nhất một trượng.
Đăng Vân Thụ thấy thế thì chán hẳn!
Rõ ràng là nó trông mong bọn này hù dọa con nha đầu ch/ết tiệt kia một phen, ai dè đứa nào đứa nấy còn vô dụng hơn cả nó tưởng!
Nó lười phí thời gian, lạnh lùng nói:
“Nơi khác các ngươi muốn đấu đá sao cũng được, nhưng ở địa bàn của ta, nếu ai dám động thủ, thì đừng hòng có tư cách trèo cây lấy Đăng Vân Quả.”
Nghe vậy, đám đệ tử vừa hô hào vây đánh Phượng Khê lập tức im re.
Trong lòng Thẩm Chỉ Lan thì tức đến nghiến răng!
Nhưng nàng ta cũng không dám lên tiếng, vì Đăng Vân Quả quan trọng hơn.
Đăng Vân Thụ nói tiếp:
“Nếu muốn có tư cách trèo cây, phải trả một cái giá tương xứng: hoặc chịu một đòn toàn lực của ta, hoặc nộp 100 vạn linh thạch, tự chọn đi!”
Vừa nói, nó vừa thả ra uy áp.
Tuy trước đó bị Phượng Khê nện một gạch, nhưng giờ đã khôi phục, không ảnh hưởng gì.
Dưới áp lực từ Đăng Vân Thụ, đám người bốn phong mồ hôi túa ra như tắm, chỉ cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả yêu thú!
Dĩ nhiên chẳng ai dám đón đòn, ai nấy đều ngoan ngoãn lấy ra 100 vạn linh thạch.
Đăng Vân Thụ vốn nghĩ sẽ phải thuyết phục, ai ngờ dễ như trở bàn tay gom được một đống đá quý!
Ngay lúc ấy, Phượng Khê cười lạnh:
“Đúng là một lũ phế vật! Tự xưng là đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông mà đến chút gan cũng không có!
Ta thì khác!
Ta có cốt cách kiêu ngạo, đừng nói 100 vạn linh thạch, dù chỉ một viên linh thạch ta cũng không đưa nó đâu!”
Đăng Vân Thụ: “……”
Đầu óc ngươi có vấn đề à?!
editor: bemeobosua
Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu ra, con nha đầu này tám phần là sợ bị nghi ngờ cấu kết nên mới diễn sâu như vậy.
Nó lập tức hừ một tiếng khinh miệt: “Được thôi, nếu ngươi chọn nhận một chiêu của ta, đợi bọn họ trèo cây xong, ta tiễn ngươi lên đường!”
Thẩm Chỉ Lan nghe xong suýt bật cười.
Con tiện nhân Phượng Khê này đúng là không biết trời cao đất dày, còn dám vọng tưởng đỡ một đòn của Đăng Vân Thụ?
Không muốn sống nữa à!
Chắc lại định dùng mồm mép để lừa qua như lần trước?
Đúng là tự tìm đường ch/ết!
Lúc này, Đăng Vân Thụ quay sang nói với đệ tử bốn phong:
“Giờ các ngươi có thể trèo cây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-910.html.]
Đám người vừa nghe liền tranh nhau xông lên, ai cũng hiểu trèo lên trước thì lợi thế hơn, không tranh mới là đồ ngốc!
Tình hình lập tức hỗn loạn!
Đăng Vân Thụ liền tung uy áp dằn mặt:
“Lũ các ngươi ồn ào quá! Đừng tranh, lấy linh thạch mà nói chuyện! Ai ra giá cao thì được trèo trước, không có linh thạch thì mang bảo vật đến đổi cũng được!”
Phượng Khê không nhịn được phì cười: “Ngươi này chẳng phải đang tổ chức bán đấu giá sao?! Kịch bản này ta chơi mòn tay rồi, đám kia không ngu đến mức mắc bẫy đâu!
Các vị, thay vì vứt tiền qua cửa sổ, chi bằng hợp tác với ta, cùng nhau xử con hành lá này một trận cho hả giận!”
Thực ra mấy người bốn phong cũng thấy nghi nghi, bởi vì chiêu này rất giống màn đấu giá Phượng Khê từng dựng hôm nọ.
Nhưng nghe nàng nói vậy, ai cũng tự trấn an: chỉ là trùng hợp thôi!
Dù gì cũng không thể nào có chuyện Đăng Vân Thụ thông đồng với Phượng Khê, hai bên có dính dáng gì đâu!
Huống chi, nơi này là pháp trận do bốn vị thái thượng trưởng lão lập nên, Đăng Vân Thụ này sao dám phản bội?
Thế là mọi người bỏ qua nghi ngờ, bắt đầu tranh nhau ra giá.
Mấy đệ tử thân truyền đều lắm tiền nhiều của, dù không có đủ linh thạch thì cũng đầy bảo vật quý giá!
Vì Đăng Vân Quả, ai cũng dốc hết vốn liếng.
Hơn nữa, bọn họ còn thầm tính toán: trận pháp này là do bốn vị trưởng lão tạo nên, tiền và bảo vật cuối cùng cũng sẽ về tay họ, rất có thể còn được chia lại phần nào!
Cho nên, ai cũng ra giá ngày càng cao, chưa đầy một khắc đã có kẻ hét tới giá… 700 vạn linh thạch!
Phượng Khê trong lòng cười như nở hoa, thầm nghĩ: Trường Sinh Tông đúng là mảnh đất lành!
Dê béo chỗ nào cũng có nha!
Tuy trong bụng hớn hở, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn bốn phong như nhìn một bầy ngốc.
Nàng càng tỏ vẻ chán chường, người ta càng ra giá hăng m/áu.
Bên ngoài pháp trận, mọi người xem mà há hốc.
Rốt cuộc là Phượng Khê quá gian xảo, hay đám bốn phong quá ngu?
Phân tích một hồi, ai cũng thấy rõ, Phượng Khê gian xảo chiếm tới chín phần.
Chẳng ai đời nào nghĩ được Đăng Vân Thụ lại có thể cấu kết với Phượng Khê, hai bên không hề liên quan chút nào mà!
Còn một điểm then chốt nữa, đám người kia không biết trên cây chỉ còn lại sáu Đăng Vân Quả Quả, cứ tưởng là còn sáu mươi!
Giờ chỉ có hơn 70 người, tỷ lệ nhận được quả rất cao, ai mà không muốn tranh!
Nếu biết chỉ còn sáu quả, chắc quá nửa đã bỏ cuộc rồi!
Phượng Khê thấy độ nóng đã đủ, liền ra ám hiệu cho Đăng Vân Thụ theo như kế hoạch.
Đăng Vân Thụ nhún vai: “Được rồi, cứ theo giá ra hiện tại mà sắp xếp thứ tự! Giao tiền rồi trèo cây đi!”
Mọi người không dám phản đối, nộp tiền xong lần lượt trèo lên người Đăng Vân Thụ.
Ngay lập tức, họ bị truyền tống đến từng cảnh giới Thí Luyện Trường khác nhau.
Nhưng giờ Phượng Khê chẳng buồn quan tâm họ ra sao, nàng chỉ nghĩ đến chuyện chia chiến lợi phẩm.
“Nếu ta nhớ không nhầm, hồi nãy ngươi thu tổng cộng 1 trăm triệu 8366 vạn linh thạch, cộng thêm 55 món linh khí cấp Địa, 315 bình đan dược cấp Địa…”
Đăng Vân Thụ: “……”
Không nói gì khác, trí nhớ ngươi thật quá khủng khiếp!
Phượng Khê lẩm nhẩm một dãy dài chiến lợi phẩm rồi bảo:
“Theo thỏa thuận trước, ta và ngươi chia đôi. Ta lười tính toán với ngươi, cứ đưa ta tròn một trăm triệu linh thạch là được, còn lại ngươi giữ hết.”
Đăng Vân Thụ hừ lạnh: “Ta chẳng cần đống đồ bỏ đi đó, ta lấy tròn 100 triệu, phần còn lại cho ngươi hết!”
Phượng Khê gật đầu: “Cũng hợp lý, ta là người dễ tính, miễn sao không thiệt là được.”
Thế là, hai người vui vẻ chia xong phần thưởng.
Phượng Khê thu gọn chiến lợi phẩm, tươi cười nói với Đăng Vân Thụ:
“Hành Lá à, ngươi bận rộn, ta đi trước nhé. Sau này còn gặp lại!”