Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 911
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
911. Phượng Khê không phụ kỳ vọng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ
Khi Tư Mã tông chủ còn đang ngờ vực, Phượng Khê đã được truyền tống ra ngoài trận pháp.
Nàng cung kính hành lễ vấn an bốn vị thái thượng trưởng lão. Dù là tư thế, biểu cảm hay giọng điệu, tất cả đều đúng mực đến mức chẳng moi ra được chút khuyết điểm nào.
Bốn vị thái thượng trưởng lão thì... cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
Trong lòng bọn họ lúc này, chẳng khác gì đang ngậm nguyên củ hoàng liên. Chua chát đắng cay, mà chỉ có thể nuốt xuống.
Họ chẳng buồn nói câu nào với Phượng Khê, chỉ gật gật đầu, tỏ ý: "Lăn đi."
Phượng Khê xoay người bước về phía Tư Mã tông chủ, mặt tươi như hoa:
“Tông chủ, Phượng Khê may mắn không làm nhục mệnh, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà ngài giao phó!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Khoan nói việc tự mình khen mình nó lạ thế nào, ngươi nói vậy chẳng phải đang dồn hết thù hận của bốn vị thái thượng trưởng lão lên đầu ta sao?!
Giờ thì tốt rồi, trong mắt người ta, mấy chiêu tàn nhẫn của ngươi đều là do ta chỉ đạo hết!
Mà vấn đề là… ta thật sự không nghĩ ra mấy chiêu đó đâu nha!
Nhưng mà giờ phút này, nhìn Phượng Khê đúng là thuận mắt vô cùng, đừng nói bị đổ nồi, kể cả Phượng Khê có lấy đá đập vào đầu hắn, hắn cũng sẽ khen nàng thông minh lanh lợi!
Tư Mã tông chủ cười tươi rói: “Tốt, tốt lắm, làm rất khá!”
Phượng Khê lại nói thêm mấy câu nghe thì khiêm tốn mà thật ra khoe là chính, sau đó mới ung dung xoay người, hướng về đám đông đang xem náo nhiệt kia vẫy tay, gật đầu, mỉm cười như ngôi sao sáng.
Hoài Hà, kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, lập tức nhập vai, dẫn đầu vỗ tay trước!
Đám người Khương Yển theo sát sau đó, bọn họ thật lòng muốn cảm tạ Phượng Khê, đừng nói là vỗ tay, có bảo họ quỳ lạy chắc cũng không chối từ!
Đám đệ tử Ngộ Đạo Phong thì khỏi nói, cùng vinh quang, cùng điên cuồng, vỗ tay đến đỏ cả tay!
Những người ngoài cuộc tuy lý trí mách bảo rằng đệ tử bốn phong bị chơi thảm như thế, không nên hùa theo, nhưng mà không khí nó như vậy đó!
Không vỗ tay không được!
Vả lại, nếu không nhờ Phượng Khê, bọn họ làm sao ăn được nhiều dưa như thế? Đập tay vài cái là chuyện nhỏ!
Thế là ai nấy đều ào ào vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang như sấm!
Bốn vị thái thượng trưởng lão: “……”
Chúng ta sống từng ấy năm, có bao giờ được đãi ngộ thế này đâu?
Chúng ta kém Phượng Khê chỗ nào?
À đúng rồi, kém cái mặt dày và cái tài diễn trò của nàng ta!
Phượng Khê nhân lúc cao trào, phát biểu một bài diễn văn đầy nhiệt huyết.
Trước là cảm tạ mọi người đã ủng hộ nàng. Sau là nhấn mạnh thành tích của Ngộ Đạo Phong trong lần thí luyện này không phải công lao một mình nàng, mà là nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của Tư Mã tông chủ, sự dìu dắt tận tình của các trưởng lão Ngộ Đạo Phong, cùng sự đoàn kết đồng lòng của tất cả huynh đệ tỷ muội.
Cuối cùng, nàng còn đặc biệt nhấn mạnh: nàng có chút kinh nghiệm trong việc hóa giải khúc mắc, ai cần giúp đỡ có thể tìm nàng bất cứ lúc nào.
Lại một trận vỗ tay như sấm! Nếu không vì còn kiêng nể tông môn cấp cao đang có mặt, chắc chắn có người đã hét lên: “Phượng Khê vạn tuế!”
Trong góc tối, Doãn trưởng lão cười đến nhăn cả mặt, càng nhìn ba đệ tử nhà mình càng thấy ưng bụng, đặc biệt là Phượng Khê. Quả thực chỗ nào cũng tốt, hoàn toàn không có tật xấu gì cả!
Khoe khoang đủ rồi, Phượng Khê mới tìm chỗ ngồi xuống bên đám người Hoài Hà, khoanh chân ngồi xem tình hình trên vách truyền ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-911.html.]
Lúc này, người của liên minh bốn phong đang chịu khảo nghiệm từ Đăng Vân Thụ.
Mỗi người gặp cảnh tượng khác nhau, nhưng có thể thấy rõ các tình huống đều nhắm thẳng vào yếu điểm của từng người. Chỉ có sáu người hoàn thành khảo nghiệm sớm nhất mới giành được Đăng Vân Quả.
Phượng Khê chỉ liếc vài lần rồi không xem nữa, mà chuyển sang dùng thần thức kiểm tra tình hình của đại nhím.
Ngoài việc hơi ủ rũ, đại nhím vẫn ổn, tu vi vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, chưa hồi phục lại Hóa Thần như ban đầu.
Phượng Khê vốn định giao nó cho Quân Văn hoặc Cảnh Viêm, nhưng hiện tại chỉ đành từ bỏ ý định này.
Món đồ chơi này, xem ra chỉ có thể giữ lại bên mình.
Mộc Kiếm líu ríu hỏi: “Chủ nhân, sao lúc nãy ngươi lại nói với Đăng Vân Thụ là sau này còn gặp lại? Có ẩn ý gì không?”
Nó tất nhiên không tin chủ nhân của mình vì một trăm triệu linh thạch mà nói bậy. Một kẻ vô lương tâm từng lăn lộn sóng gió như Phượng Khê, sao lại yếu lòng vì chút tiền đó được?
Phượng Khê chậm rãi nói:
“Ta mơ hồ cảm thấy thí luyện trận pháp này không đơn giản. Đầu tiên là mấy con thú trận pháp có linh trí cao bất thường, rồi tới Đăng Vân Thụ…
Nếu chỉ là diễn sinh của trận pháp, nó không nên dễ dàng đồng ý hợp tác với ta như vậy.
Hơn nữa, nếu chỉ là để trêu chọc người của liên minh bốn phong, thì lúc chia phần cuối cùng, nó đã không cần nhắc tới chuyện đan dược, linh khí vô dụng với nó. Câu đó ngầm chỉ rằng, linh thạch có ích với nó!
Một con linh thực trận pháp, cần linh thạch làm gì?
Ta nói ‘sau này gặp lại’ cũng là để thử phản ứng của nó, mà nó không phản bác, điều đó đã rất đáng để suy nghĩ rồi.”
Mộc Kiếm lập tức bắt đầu "nịnh chủ nhân cấp tốc", khen tới trời rung đất chuyển.
Đại nhím thì mặt đầy ngu ngơ. “Chủ nhân đang nói gì thế? Mộc Tiện đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết… Nhưng mà, thế giới bên ngoài tốt thật nha! Nhiều người ghê á! Mà ai cũng nhiệt tình!”
Phượng Khê đảo mắt, không thèm nhìn vách truyền ảnh nữa, mà bắt đầu truyền tin với Hoài trưởng lão…
Cùng lúc đó, bốn vị thái thượng trưởng lão đang dùng truyền âm thảo luận xem nên làm gì tiếp theo. Tạm thời bỏ qua chuyện Ngộ Đạo Phong đoạt được bao nhiêu suất, vấn đề là: liên minh bốn phong chỉ giành được sáu suất, chuyện này không thể chấp nhận được!
Dưới bao ánh mắt nhìn vào, bọn họ không thể trắng trợn lật lọng, nên chỉ còn cách tìm sơ hở!
Suy đi tính lại, vẫn là ba người Phượng Khê dễ xuống tay nhất. Cắn ch/ết không buông: "Bọn họ không phải người của Trường Sinh Tông", nên mới gây rối kết quả thi đấu.
Ngoài ra, vòng cuối cùng với Đăng Vân Thụ, đệ tử Ngộ Đạo Phong không trèo cây chịu khảo nghiệm, nên không thể tính vào kết quả.
Tuy rằng hơi mặt dày, nhưng đành chịu. Ít nhất cũng phải ép Tư Mã tông chủ nhượng bộ chút đỉnh.
À đúng rồi, bị Phượng Khê lừa mất một trăm triệu linh thạch, cũng phải đòi lại!
Còn chỗ linh thạch bị Đăng Vân Thụ hố, chờ sau khi trận pháp đóng lại sẽ tự động truyền tống ra ngoài.
Một canh giờ sau, bốn vị đội trưởng mỗi người lấy được một Đăng Vân Quả Quả, Thẩm Chỉ Lan được một quả, đệ tử Chu Tước Phong tên là Đinh Văn Xương lấy được quả cuối cùng.
Kết quả này khiến nhiều người cảm thấy không quá bất ngờ.
Bốn đội trưởng vốn đã là người nổi bật trong đội hình, Thẩm Chỉ Lan gần đây thực lực bạo tăng, còn Đinh Văn Xương là đệ tử xuất sắc trong số truyền nhân của Chu Tước Phong.
Khi sáu Đăng Vân Quả Quả đã có chủ, mọi người lần lượt bị truyền ra khỏi trận pháp.
Cả những kẻ từng bị liên minh bốn phong vứt bỏ cũng bị truyền ra ngoài.
Sáu người đoạt được quả, trong lòng đều cực kỳ đắc ý.
Dù trước đó đã nắm chắc phần thắng, nhưng có được trong tay rồi mới thấy yên tâm.
Thẩm Chỉ Lan vừa bị truyền ra, nhìn thấy Phượng Khê đang ngồi giữa đám đông, liền cho rằng nàng đã bị loại.
Ánh mắt nhìn về phía Phượng Khê không giấu được vài phần khinh miệt: cho dù ngươi có nhiều mưu mẹo đi nữa, cuối cùng chẳng phải cũng không bằng ta sao?