Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 915

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

915. Ta có thể chứng minh thiên lôi là đánh về phía Phượng Khê!

Phượng Khê tuy đã hạ quyết tâm đi tìm cá chép Xích Yên để nhờ trợ giúp, nhưng nàng không thể cứ thế mà rời đi, phải kiếm được một cái cớ hợp tình hợp lý.

Đang suy nghĩ xem nên viện lý do gì thì nàng nghe thấy có người lớn tiếng nói:

“Ta có thể chứng minh thiên lôi này không phải nhằm vào Hàn phong chủ, mà là đánh về phía Phượng Khê!”

Phượng Khê ngoái đầu lại nhìn, người vừa nói chuyện, đúng là Thẩm Chỉ Lan.

Suýt nữa thì nàng bật cười thành tiếng.

Quả không hổ danh là “hảo tỷ muội” của nàng, cứ đến thời khắc mấu chốt là lại chủ động đưa thang cho nàng leo!

Thẩm Chỉ Lan một lời khiến mọi người xung quanh đều chú ý, đặc biệt là Hàn phong chủ.

Hắn bị thiên lôi dồn ép sắp ch/ết đến nơi rồi!

Giờ vớ được cọng rơm cứu mạng, sao có thể không nắm chặt?

Hắn gấp đến độ không đợi được, nói ngay:

“Thẩm Chỉ Lan! Ngươi nói thiên lôi này là do Phượng Khê dẫn tới? Mau nói rõ ràng xem là sao!”

Thẩm Chỉ Lan liếc nhìn Phượng Khê một cái.

Chỉ là một cái liếc mắt rất nhanh, nhưng Phượng Khê đã nhìn ra trong đó có ba phần vui mừng khi người gặp họa, ba phần khinh thường, ba phần oán giận, và một phần đắc ý.

Nàng không khỏi cảm khái: Tình cảm Thẩm Chỉ Lan dành cho mình, đúng là… phức tạp thật!

Lúc này, Thẩm Chỉ Lan lên tiếng:

“Phượng Khê khi còn ở Bắc Vực từng bị thiên lôi đánh qua, nàng kết Trúc Cơ là mượn sức mạnh của thiên lôi, chuyện này rất nhiều người có thể chứng thực.

Mọi người nghĩ lại đi, có phải từ lúc nàng đến Trường Sinh Tông, chúng ta mới bắt đầu gặp phải thiên lôi?

Cho nên, thiên lôi này căn bản không liên quan gì tới Hàn phong chủ, mà là do Phượng Khê dẫn đến.”

Tuy người đến hóng chuyện bỏ đi không ít, nhưng vẫn còn rất đông người đứng đó. Nghe xong lời này của Thẩm Chỉ Lan, cả đám như nổ tung nồi:

“Không lẽ Thẩm Chỉ Lan nói thật à? Ta hình như cũng từng nghe nói Phượng Khê là Thiên Đạo Trúc Cơ, bởi loại người đó hiếm lắm!”

“Hình như từ lúc Phượng Khê đến Trường Sinh Tông, đây là lần thứ ba có thiên lôi rồi đó? Không lẽ thực sự là nàng dẫn tới?”

“Nếu đúng là do nàng gây ra, mà trước giờ cứ luôn nhằm vào Hàn phong chủ thì chẳng phải là vừa đánh vừa la làng à? Quá hiểm độc rồi!”

...

Dĩ nhiên, cũng có người bênh vực Phượng Khê, như Hoài Hà chẳng hạn.

Hắn nhảy dựng lên mắng to:

“Xàm! Nói hươu nói vượn!

Thẩm Chỉ Lan, rõ ràng ngươi có thù riêng với đội trưởng của bọn ta nên mới vạch chuyện ra vu vạ nàng!

Nếu thiên lôi thực sự là do đội trưởng của ta gây ra, thì sao lần trước không đánh trúng nàng mà lại đánh sơn môn Chu Tước phong?!”

Những người bên Ngộ Đạo Phong cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ. Bây giờ họ đã coi Phượng Khê là người một nhà, tất nhiên không thể để người khác bôi nhọ nàng được.

Giữa lúc đám đông cãi nhau ầm ĩ, trong lòng Hoài trưởng lão cũng như có sóng nổi cuồn cuộn.

Ông cảm thấy lời Thẩm Chỉ Lan nói… hình như có lý.

Bởi vì ông nhớ rõ lần trước thiên lôi đánh trúng Ngộ Đạo Đài loạn cả lên, mà Phượng Khê lại giải được cấm chế cấm bay, có khi nào chính vì nàng trốn trên đài đó nên thiên lôi mới đánh liên tục như vậy?

Còn chuyện nhẫn trữ vật nữa, nếu đúng là nàng nhặt được, thì với mối quan hệ của nàng và Doãn trưởng lão, nàng chắc chắn không tham ô, mới tìm mọi cách để trả lại.

Chứ đổi lại người khác thì kiểu gì cũng giấu luôn, ai ngu mà đi trả?!

Càng nghĩ càng thấy khả nghi, đầu ông như ong vỡ tổ.

Ban đầu còn tưởng Phượng Khê là báu vật, giờ nhìn lại thì giống bùa nổ hẹn giờ thì đúng hơn!

Mà còn là bùa nổ có tính hủy diệt!

Giờ ông nên nói cho Tông chủ biết chuyện này không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-915.html.]

Nếu nói ra, liệu Tông chủ có truy cứu trách nhiệm ông không?

Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn quyết định phải nói.

Dù sao chuyện này hệ trọng, ông không thể dối lòng với Tông chủ.

Nhưng mà, chính Tông chủ cũng là người đã “dẫn sói vào nhà”, nói thẳng ra thì ông cũng ngại không dám đổ hết trách nhiệm cho bản thân.

Nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể nói ra được. Nếu nói, bất kể là Tông chủ hay Ngộ Đạo Phong đều sẽ bị đẩy vào thế bất lợi.

Vậy nên lúc này ông chỉ còn biết cầu mong Phượng Khê có thể rửa sạch hiềm nghi.

Kỳ thực không đợi ông nói, Tư Mã tông chủ đã bắt đầu nghi ngờ Phượng Khê.

Ban đầu chỉ là mơ hồ nghi hoặc, nhưng nghe Thẩm Chỉ Lan nói xong thì nghi ngờ càng thêm chắc chắn.

Tuy vậy, giống như Hoài trưởng lão, dù có nghi ngờ cũng không thể công khai thừa nhận. Lúc cần thiết, ông thậm chí còn phải giúp Phượng Khê “tẩy trắng”.

Khi mọi người trong lòng đều có toan tính riêng, Phượng Khê đột nhiên… bật ra một tiếng huýt sáo.

Cả đám đều sửng sốt.

Phượng Khê từ tốn lên tiếng:

“Tuy nói thanh giả tự thanh, nhưng trong tình huống hiện tại, ta thấy vẫn nên nói đôi lời.

Thứ nhất, mối quan hệ giữa ta và Thẩm Chỉ Lan thế nào, mọi người đều rõ cả. Ta hận nàng, nàng hận ta, hai đứa chúng ta đúng là mong đối phương chế/t sớm cho rồi.

Vậy thì các vị nghĩ thử xem, lời nàng nói đáng tin được mấy phần?

Thứ hai, ta nhớ rất rõ khi ta kết Thiên Đạo Trúc Cơ, Thẩm Chỉ Lan ngươi đang bị nhốt trong tông môn, không hề có mặt ở hiện trường. Vậy sao ngươi dám khẳng định thiên lôi là do ta dẫn tới? Chẳng lẽ là mơ thấy?”

Thẩm Chỉ Lan cười lạnh: “Ngươi không thể phủ nhận ngươi kết Trúc Cơ là nhờ thiên lôi chứ?”

Phượng Khê gật đầu: “Chuyện đó ta nhận. Đúng là ta mượn sức mạnh thiên lôi. Nhưng vậy đâu có nghĩa là thiên lôi là do ta triệu tới?!

Khi đó, thiên lôi là đánh vào đám yêu thú trong rừng Sương Mù, bọn ta chỉ là vô tình ở gần nên bị vạ lây.

Chuyện này, sư phụ ta cùng ba vị chưởng môn khác đều có thể làm chứng.”

Thẩm Chỉ Lan hừ lạnh: “Các ngươi cùng một giuộc, đương nhiên sẽ che giấu cho nhau!”

Giọng Phượng Khê vốn từ tốn, giờ đột nhiên trở nên lạnh lùng:

“Thẩm Chỉ Lan, ngươi có tư cách gì để bôi nhọ cả bốn đại tông môn?

Dù ba phái còn lại có hiềm khích với ngươi đi nữa, thì Hỗn Nguyên Tông đã làm gì có lỗi với ngươi?

Bách Lý chưởng môn cùng các cao tầng vì che chở cho ngươi mà suýt chút nữa hại ch/ết ta. Bình thường còn cung cấp tu luyện tài nguyên cho ngươi không thiếu thứ gì, thế mà ngươi hồi báo ra sao?

Ngươi xúi giục sư huynh chống đối tam phái, tới lúc bọn họ gặp nạn thì ngươi lại bỏ trốn, kết quả khiến bọn họ trọng thương. Nhị sư huynh của ngươi còn mất cả mạng sống!

Chưa kể, vì ham danh phận cao quý mà chạy theo Trường Sinh Tông, ngươi thậm chí còn ra tay với Bách Lý chưởng môn khiến ông ấy trọng thương!

Ngươi đúng là không bằng cầm thú!

Hỗn Nguyên Tông vì có sao chổi như ngươi mà ngày càng sa sút, từ vị trí dẫn đầu trong tứ đại tông môn rớt xuống tận đáy, giờ ngươi lại chạy đến gây họa cho Trường Sinh Tông, đúng là độc ác không chịu nổi!

Ngươi vu khống ta chẳng qua là để lấy lòng Hàn phong chủ, tranh thủ cảm tình mọi người, rồi âm thầm đạt được mục đích không thể nói ra của ngươi!

Các vị, ta xin chân thành khuyên một câu: Ai mà ở gần sao chổi này thì người đó xui xẻo! Các vị không tin cũng được, cứ xem như ta chưa từng nói!”

Thẩm Chỉ Lan định phản bác, nhưng Phượng Khê chẳng cho nàng cơ hội chen vào, liền lớn tiếng nói tiếp:

“Các vị đồng môn, Thẩm Chỉ Lan vu khống ta. Ta thật sự không tức giận chút nào đâu, vì với kiểu người như nàng, làm ra chuyện thế này cũng chẳng có gì bất ngờ.

Nhưng mà các người… ngàn vạn lần không nên vì mấy lời gièm pha của nàng mà sinh lòng nghi kỵ với ta!

Phượng Khê ta từ khi nhập môn Trường Sinh Tông đến nay, hành xử quang minh lỗi lạc, người người đều thấy. Tính cách của ta, các vị hẳn cũng có chút hiểu biết rồi đúng không?

Ta xưa nay không làm chuyện mờ ám. Nếu thiên lôi thật sự là do ta dẫn tới, ta việc gì phải che giấu?

Lại nói, nếu ta thật sự là kẻ xui xẻo trời đánh, tại sao ta lại có thể ngộ đạo liên tục? Ma Thần lại ban phúc cho ta? Tổ sư gia Trường Sinh Tông lại khen thưởng ta nhiều hộp ngọc như thế?

Vậy nên, các ngươi đang nghi ngờ phẩm hạnh của ta, hay là nghi ngờ ánh mắt của Thiên Đạo, Ma Thần và cả Tổ sư gia của tông môn đây?”

Đám đệ tử hóng chuyện: “……”

Loading...