Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 916

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

916. Món cá cay tê lưỡi.

Giữa lúc không khí trầm mặc như ch/ết lặng, rốt cuộc có người la lên:

“Phượng Khê, chúng ta không nghi ngờ ngươi đâu! Nãy giờ chỉ nói xằng nói bậy thôi!”

“Đúng đúng đúng! Tụi ta chỉ nói bừa thôi mà, nghi ngờ chính mình thì còn được, chứ ai lại nghi ngờ ngươi cơ chứ!”

“Thẩm Chỉ Lan, ngươi đúng là sao chổi! Phượng Khê nói rất có lý, rõ ràng là ngươi tư thù công báo, cố tình bôi nhọ người ta!”

“Chính ngươi là đồ sao chổi mà còn mặt dày đi nói người ta, chẳng biết xấu hổ gì hết!”

……

Thẩm Chỉ Lan nằm mơ cũng không ngờ tình thế lại xoay ngược nhanh đến thế. Mặc nàng ra sức nhấn mạnh lời mình nói là thật, nhưng căn bản chẳng ai tin.

Bởi vì Phượng Khê mượn oai quá to!

Thiên Đạo! Ma Thần! Tổ sư gia Trường Sinh Tông!

Ai mà nghi ngờ Phượng Khê, tức là nghi ngờ cả ba vị trên trời kia đó!

Đây chẳng phải là tội đại nghịch bất đạo sao?!

Thẩm Chỉ Lan tức đến muốn ch/ết!

Nàng quay sang nói với Hàn phong chủ:

“Hàn phong chủ, muốn chứng minh ngài vô tội cũng dễ thôi, giờ cứ như lời Phượng Khê nói, ngài ra ngoài sơn môn thử xem, thiên lôi chắc chắn sẽ không đánh ngài!

Nếu ngài thật sự không bị đánh, thì Phượng Khê chính là nghi phạm lớn nhất!”

Hàn phong chủ suýt nữa tức đến thổ huyết!

Chỉ để chứng minh Phượng Khê đáng nghi, ta phải tự mình bước ra chịu sét đánh thử xem?!

editor: bemeobosua

Chưa kể, ngay cả ta cũng chẳng dám chắc thiên lôi có phải do mình gây ra không. Lỡ đâu ta vừa bước ra, sét không phân biệt đen trắng, giận cá c.h.é.m thớt đánh trúng ta thì sao?

Lúc ấy ta càng khó mà biện hộ!

Con Thẩm Chỉ Lan này bình thường trông thông minh, sao giờ ngu xuẩn vậy?!

Khó trách ở Bắc Vực bị đuổi đi cũng chẳng ai tiếc!

Nói xong, Thẩm Chỉ Lan cũng nhận ra lời mình hơi vô lý, nàng cũng chỉ là bị Phượng Khê làm tức đến mất khôn.

Thấy sắc mặt Hàn phong chủ ngày càng đen kịt, nàng vội vàng chữa lời:

“Tất nhiên… người trong sạch thì tự sẽ được minh oan, ngài không cần phải ra đâu…”

Phượng Khê lườm nàng một cái:

“Thẩm Chỉ Lan, câu ‘người trong sạch tự thanh’ là lời thoại của ta đó, ngươi đừng học đòi dùng văn người khác có được không?”

Thẩm Chỉ Lan vốn đã bị thương nhẹ vì trận pháp thử luyện trước đó, nay bị Phượng Khê chọc tức đến choáng đầu ong ong, đất trời quay cuồng, đứng cũng chẳng vững.

Phượng Khê thấy thế, sợ nàng ngất trước mình, đang định nói thêm câu gì để tranh phần té xỉu, thì… m/áu từ thất khiếu của Phượng Khê tuôn trào!

Trước khi ngất, nàng chỉ kịp nhìn về phía Quân Văn một cái.

Mà cũng chỉ có Quân Văn, mới hiểu được thâm ý của Phượng Khê vào lúc này!

Quân Văn hét lên một tiếng:

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Muội làm sao vậy? Đừng làm huynh sợ mà!

Hồi nãy trong trận pháp muội đã nói thần thức không ổn, giờ nhất định là bị vu oan tức giận nên mới tổn thương thần thức!

Thẩm Chỉ Lan! Nếu tiểu sư muội của ta có mệnh hệ gì, ta không tha cho ngươi!”

Thẩm Chỉ Lan vốn đã đứng không vững, nghe Quân Văn gào thét liền tức quá mà ngất luôn!

Quân Văn nghiến răng:

“Ngươi cứ giả bộ đi! Giờ ta không rảnh phản ứng ngươi, đợi đấy!”

Nói rồi, hắn lấy mấy viên đan dược nhét luôn vào miệng Phượng Khê. Dù sao cũng là thuốc dưỡng thần thức, ăn nhiều chút cũng không hỏng.

Hắn nghĩ, nhà có điều kiện, coi như ăn kẹo đi!

Sau khi đút thuốc, Quân Văn quay sang nói với Tư Mã tông chủ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-916.html.]

“Tông chủ, ta đưa tiểu sư muội về phòng trước, mấy chuyện khác đợi muội ấy khỏe lại rồi hẵng nói tiếp.”

Tư Mã tông chủ gật đầu: “Được. Có gì cần cứ tìm ta. Đợi chuyện thiên lôi giải quyết xong, ta sẽ đích thân đến thăm nàng.”

Thật ra, đến giờ Tư Mã tông chủ cũng không chắc thiên lôi có phải do Phượng Khê gây ra không.

Quan trọng là nhìn nàng chẳng có vẻ gì là tội lỗi cả!

Nhưng cũng có điều lo lắng: lỡ đâu nàng vừa rời đi, thiên lôi lại bám theo thì sao?!

Nếu vậy thì khó mà giải thích!

Giữa lúc Tư Mã tông chủ còn lo ngay ngáy, Quân Văn và Cảnh Viêm đưa Phượng Khê rời đi.

Đám đệ tử thân truyền khác vốn muốn theo, nhưng giờ tông môn đang gặp hoạn nạn, họ đành ở lại cho phải đạo.

Quân Văn với Cảnh Viêm cũng hơi lo sét đánh đi theo, nhưng may mắn là thiên lôi vẫn tiếp tục đánh vào chỗ cũ.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu. Thiên lôi tốn bao nhiêu công sức mới bổ ra được vết nứt trong đại trận hộ phái, giờ tất nhiên phải kiên trì làm tới cùng!

Nếu đổi địa điểm, chẳng phải mớ sấm sét trước đó đều đổ sông đổ biển?!

Một khi phá xong đại trận, dù Phượng Khê có trốn dưới đá cũng bị sét đánh trúng!

Thấy thiên lôi chưa đổi chỗ, Tư Mã tông chủ với Hoài trưởng lão càng thêm khó đoán.

Trong bóng tối, Doãn trưởng lão lặng lẽ theo ba người về chỗ ở của Phượng Khê.

Vừa đến nơi, Phượng Khê đã “tỉnh”.

Thật ra nửa đường nàng đã tỉnh từ lâu.

Phượng Khê thều thào:

“Tứ sư huynh, ngũ sư huynh… muội không sao, đừng lo.

Muội thật vô dụng… Tông môn lúc này nguy nan, mà muội lại chẳng giúp được gì…”

Thấy nàng ra hiệu, Quân Văn vội vàng hùa theo:

“Tiểu sư muội, Trường Sinh Tông tài ba ngút trời, thiếu gì người giỏi, sao phải trông chờ một mình muội?

Yên tâm đi, có họ ở đây, Trường Sinh Tông chắc chắn không sao!

Mà có khi vị tiền bối truyền cho chúng ta kiếm pháp cũng ra tay cứu giúp nữa!

Muội đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc đi, có lợi cho khôi phục thần thức đó.”

Phượng Khê “ừm” một tiếng, nhắm mắt “ngủ”.

Doãn trưởng lão trong bóng tối thấy nàng không sao, lòng vẫn để tâm đến chuyện thiên lôi nên lặng lẽ rời đi.

Vừa đi khuất, Phượng Khê lập tức bật dậy.

Nàng kéo cuốn sách giấu ở chân bàn ra.

Trong ao cá nhỏ, đám Xích Yên Lý xinh đẹp đang sung sướng hả hê khi thấy nàng bị Quân Văn bế về, tưởng rằng nàng sắp bị trời phạt rồi.

Nhưng ngay sau đó, chúng nghe thấy tiếng Phượng Khê vang lên:

“Mấy bé dễ thương, thấy trời mây đen kia không? Nó tới đánh ta đó!”

Phượng Khê chẳng bước ra khỏi phòng, chỉ nói với cuốn sách kia, nhưng lũ cá nghe rõ mồn một.

Đám cá lập tức run rẩy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, Phượng Khê lại nói tiếp:

“Giờ ta cùng đường rồi, chỉ còn cách tìm mấy ngươi giúp đỡ!

Các ngươi nhất định sẽ sẵn lòng giúp ta chứ hả?”

Đám Xích Yên Lý: Chúng ta không muốn, thật sự không muốn, cực kỳ không muốn, một vạn lần không muốn!

Phượng Khê thở dài:

“Nếu các ngươi không giúp ta, ta đành phải giấu thứ đó trong ao cá thôi. Đến lúc thiên lôi giáng xuống, e là ao cá sẽ biến thành nồi lẩu cá mất?

Hay là ta giúp các ngươi rắc thêm tí hoa tiêu, bột ớt các thứ?

Làm cho ra món cá cay tê lưỡi luôn đi!”

Đám Xích Yên Lý trong ao: %¥#t&@%¥

Loading...