Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 917
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
917. Các ngươi lớn lên đúng là... phúc hậu thật đó!
Đám Xích Yên Lý trong ao gần như lôi toàn bộ từ ngữ thô tục mà chúng từng biết ra để mắng một trận!
Cái nha đầu thúi Phượng Khê này đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!
Ngươi bị đuổi đánh thì liên quan gì tới tụi ta chứ?! Dựa vào đâu mà bắt tụi ta đi theo ngươi chịu xui rủi?!
Thật nghĩ tụi ta dễ dọa lắm hả?
Hừ!
Dù cho hôm nay ngươi có nói hoa nói lá tới đâu, tụi ta cũng không đời nào giúp!
Phượng Khê thong thả lên tiếng:
“Nếu các ngươi cho rằng ta vừa rồi nói những lời đó là đang hù dọa các ngươi, thì các ngươi sai to rồi đó!
Chúng ta sống chung với nhau bấy lâu nay, các ngươi còn không hiểu con người ta là thế nào à?!”
Đám Xích Yên Lý: Ngươi là người thế nào?
Tham tiền!
Keo kiệt!
Thiếu đạo đức!
Đê tiện vô sỉ!
Mặt dày không biết ngượng!
……
Lúc đám cá chép còn đang đào bới hết trí nhớ để liệt kê từ ngữ miệt thị, Phượng Khê lại tiếp tục:
“Ta đây không tính là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại lòng dạ độc ác. Nếu ta thật sự có ác ý với các ngươi, các ngươi nghĩ mình còn sống tới giờ được sao?!
Dù các ngươi có vài chiêu giữ mạng, nhưng trong mắt ta hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần ta muốn, có hàng trăm cách để khiến các ngươi bỏ mạng đấy!
Không tin đúng không?
Các ngươi nghĩ mình mạnh bằng Cùng Kỳ chắc? Ngay cả nó còn không dám lật mặt với ta, huống chi là đám cá như các ngươi?!
Các ngươi không giúp thì thôi, ta vẫn có cách tránh thiên lôi, chỉ là… ta lười phí sức thôi!
Ta nhờ các ngươi giúp là nể mặt các ngươi đấy, đừng có không biết điều!”
Động tác phun bong bóng của đám cá bắt đầu dồn dập bất thường!
Tuy trong lòng chúng vẫn thấy Phượng Khê chỉ là đang dọa suông, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút... không yên tâm.
Phượng Khê khẽ búng ngón tay vào trang sách:
“Đừng tưởng ta không biết quyển sách này chính là một pháp trận truyền tống. Nếu các ngươi ngoan ngoãn đưa ta vào trong nước để tránh thiên lôi thì còn tạm được, bằng không ta sẽ tự mình phá giải.
Một khi ta đã ra tay phá giải trận pháp, thì không chỉ đơn giản là trốn ở trong đó nữa đâu, ta bưng nguyên nồi cá nhà các ngươi lên luôn!”
Câu này lập tức khiến đám Xích Yên Lý xôn xao loạn cả ao!
Dù trong lòng đầy rẫy bất mãn với Phượng Khê, nhưng tụi nó không thể không thừa nhận, con nha đầu thúi này đúng là có bản lĩnh thật.
Nàng ta... sẽ không thật sự phá được trận pháp đấy chứ?
Nếu mà nàng phá được thật, với cái tính tình “chim bay qua cũng nhổ lông” của nàng...
Đám cá chép không dám tưởng tượng thêm!
Thật đáng sợ!
Hù ch/ết cá rồi!
Khoan đã!
Nhưng nếu tụi nó đồng ý, chẳng khác nào tự rước sói vào nhà?!
Trong lúc cả đám còn đang do dự, Phượng Khê lại lên tiếng:
“Ta biết các ngươi lo cái gì, chẳng phải sợ ta nhòm ngó mấy cái bảo bối của các ngươi thôi sao?!
Yên tâm đi, quân tử yêu tiền nhưng có đạo lý, nếu ta thật có ý đồ, thì đã ra tay đoạt rồi, việc gì phải xin các ngươi đồng ý?”
Đám Xích Yên Lý: Cái đó thì khác gì nhau chứ?!
“Thế này đi, để các ngươi yên tâm, ta thề độc luôn. Nếu không được sự đồng ý của các ngươi, ta tuyệt đối không đụng đến chỗ giấu bảo vật của các ngươi một chút nào. Nếu vi phạm, thì đan điền vỡ vụn, mỗi ngày bị sét đánh!”
Lời thề độc của Phượng Khê thực ra chẳng mấy tác dụng với đám cá chép.
Bởi vì trong mắt tụi nó, với cái loại người như Phượng Khê, vô sỉ trơ trẽn như nàng, thề độc hay ma thệ gì cũng chỉ là… mở miệng nói dối mà thôi!
Tụi nó không ngốc đến vậy đâu!
Thấy chiêu “thề độc” không ăn thua, Phượng Khê bắt đầu hơi lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-917.html.]
Nếu kéo dài thêm, nói không chừng thiên lôi đánh thẳng vào đại trận bảo vệ tông môn thì phiền!
Trong thần thức, giọng nói khó chịu của Huyết Phệ Hoàn vang lên:
“Ngươi nói nhảm với đám cá đó làm gì?!
Ta bảo, cứ nhảy xuống ao cá, bắt hết lên rồi từng con moi má/u! Ta không tin tụi nó dám không nghe lời!”
Phượng Khê thở dài: “Gia gia à, đừng tưởng tụi nó chỉ là cá, bình thường thì lí nhí đấy, nhưng mà động đến thật… chưa biết chừng toàn là xương cứng!
Nếu mà tụi nó chơi chiêu ‘cá c/hết lưới rách’ thì chúng ta chẳng lời được gì đâu!”
Huyết Phệ Hoàn bực mình nói: “Thế giờ làm gì? Chẳng lẽ ngươi quỳ xuống van xin tụi nó mở truyền tống trận thả ngươi vào?!”
Phượng Khê: “……”
Quỳ xuống là chuyện không thể nào quỳ được, nhưng mấy lời của Huyết Phệ Hoàn ngược lại đã nhắc cho nàng một ý tưởng tuyệt diệu.
Nàng híp mắt, giọng âm u:
“Đám Xích Yên Lý các ngươi, nếu không chịu mở truyền tống trận cho ta, lát nữa lúc ta bị sét đánh, ta sẽ lấy cái đầu này đập thẳng lên bàn trận, để thiên lôi giúp ta đập nát truyền tống trận này!
Đến lúc đó, ta sẽ biến các ngươi từ đám cá chép tung tăng lượn lờ thành cá hấp xì dầu, cá nướng mọi, cá viên chiên dòn…”
Thật ra Phượng Khê chỉ tiện miệng hù dọa thế thôi, tuy thiên lôi mạnh thật, nhưng cũng chẳng có công dụng gì trong việc mở trận bàn.
Nhưng mấy con Xích Yên Lý kia thì lại bị hù cho khiếp vía!
Thậm chí vảy đỏ rực trên thân cũng bị dọa đến trắng bệch ra!
Bọn chúng thật ra không sợ truyền tống trận bị thiên lôi mở ra, mà là lo nếu thiên lôi đánh trúng, sẽ làm lộ ra bí mật mà chúng tốn bao công che giấu trên mặt trận, thế thì coi như đời cá của chúng đi tong!
Phượng Khê vẫn đang thông qua pháp khí Quân Văn để theo dõi động tĩnh của lũ cá, nghe Quân Văn nói mấy con Xích Yên Lý đã bị dọa đến “trắng bệch”, trong lòng liền khoái chí không thôi.
Dính câu rồi! Cần phải ép thêm chút nữa!
“Ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn chưa chịu mở trận, thì ta chỉ đành ôm quyển sách này đi tìm thiên lôi ‘chơi đùa’ thôi!
Một, hai…”
Phượng Khê còn chưa kịp đếm đến “ba”, trước mắt đã lóe lên một luồng sáng trắng, cả người nàng liền biến mất tại chỗ.
Đám Xích Yên Lý tròn vo kia cũng biến mất khỏi mặt ao.
Quân Văn và Cảnh Viêm vốn đã đoán trước, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Cảnh Viêm có phần lo lắng:
“Mấy con Xích Yên Lý kia qu/ỷ dị quá mức, tiểu sư muội có sao không?”
Quân Văn lơ đễnh đáp:
“Yên tâm đi, nếu có sao thì cũng là lũ cá có sao ấy chứ. Không chừng chờ tiểu sư muội quay về, chúng ta có thể được ăn cá nướng!”
Cảnh Viêm: “…”
Cái tinh thần lạc quan mù quáng của ngươi ấy, ta có đầu thai ba kiếp cũng học không được!
Nhưng hắn cũng hiểu, dù lũ cá kia nguy hiểm thật, cũng không nguy hiểm bằng thiên lôi trên đầu. Trong tình huống phải chọn giữa hai cái hại, tiểu sư muội cũng chỉ đành chọn cái nhẹ hơn.
Lúc này, xung quanh Phượng Khê toàn là nước.
Cũng không hẳn, ngoài nước còn có một bầy Xích Yên Lý tròn vo đang bao vây lấy nàng.
Đám cá chép ấy đang xúm quanh, vẻ mặt vô cùng hả hê.
Bởi vì trông Phượng Khê… hình như bị ch/ết đuối?!
Nếu không chế/t đuối thì sao mắt nhắm nghiền không nhúc nhích? Chắc là chế/t đuối rồi!
Không ngờ, không ngờ được nha! Một tai họa di động như nàng mà lại dễ dàng bị xử lý gọn thế này!
Còn là tự mình lao đầu vào chỗ ch/ết!
Gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền!
Khi lũ cá đang vui vẻ cười thầm, Phượng Khê lại đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng chúng nó, mắng một câu:
“Trước kia ta toàn đứng trên bờ nhìn các ngươi, cảm thấy như trăng trong nước, hoa trong sương, mờ mờ ảo ảo. Giờ vào nước nhìn kỹ mới thấy, các ngươi lớn lên đúng là... phúc hậu thật đó!”
Đám Xích Yên Lý: “…”
Phúc hậu?!
Ý ngươi là... tụi ta nhiều thịt quá đúng không?!
Tên biến thái này chẳng lẽ lại định đem tụi ta đi nấu canh nữa?!
Nhưng nơi này là địa bàn của tụi ta! Đến lượt ngươi làm càn à?!
Thật tưởng tụi ta bị ngươi hù dọa mà để ngươi vào sao?
Hừ! Chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi, thả ngươi vào chính là để xử lý ngươi!
Cái này gọi là: đóng cửa, đánh chó!