Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 918
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
918. Còn phải nói, chính là ta đây, Nữu Cổ Lộc Tiểu Cầu Cầu!
Đám cá chép Xích Yên trước nay lúc nào cũng ráng nhịn trong mắt Phượng Khê, giờ đây từng con từng con như được gỡ xích, đắc ý ngút trời, kiêu ngạo không chịu nổi!
Chúng nó phun nước vào Phượng Khê như thể muốn nuốt sống nàng!
Mà đám nước đó cũng đâu phải phun chơi, toàn là sát chiêu muốn lấy mạng người!
Nước vừa phun ra lập tức nổ tung, hóa thành vô số mũi tên nước phóng thẳng về phía Phượng Khê.
Phượng Khê vẫn ung dung mở ra kết giới Linh Khí phòng hộ.
Thực ra nàng có thể dùng linh lực chống đỡ hoặc rút Mộc Kiếm ra đỡ cũng được, nhưng nàng thấy thế không cần thiết.
Dù sao thì trên người nàng giờ phòng ngự Linh Khí nhiều tới mức không còn chỗ nhét, phải tranh thủ "xả kho" một chút thôi!
Đám cá chép Xích Yên phun tới mệt bở hơi tai, thở hồng hộc, kết quả ngay cả vạt áo của Phượng Khê cũng không chạm tới được.
Phượng Khê vừa che miệng ngáp vừa nhìn tụi nó, thong thả bảo:
“Đừng ngừng mà! Phun tiếp đi! Ta còn chưa xem đủ đâu!”
Đám Xích Yên cá chép tức muốn hộc m/áu!
Xem ra mấy cái chiêu mèo cào của tụi nó không làm gì được con nhỏ điên này rồi, chỉ còn cách triệu hồi lão đại của tụi nó ra tay!
Chỉ cần lão đại ra trận, con nhỏ này chắc chắn không còn đường sống!
Lúc đầu tụi nó còn định tha cho nàng một mạng chó, nhưng mà nàng đã tự tìm đường ch/ết, vậy cũng đừng trách tụi nó độc ác!
Thế là cả bầy cá bắt đầu điên cuồng xoay vòng quanh nàng, nhanh đến mức Phượng Khê chỉ thấy toàn là tàn ảnh.
Phượng Khê hơi nghiêng đầu, trong lòng thấy kỳ quặc: mấy con cá này sao giống tụi cẩu linh căn thế? Rảnh là cứ xoay vòng chơi?
Nàng vừa cảnh giác vừa nhìn tụi nó không chớp mắt, muốn xem rốt cuộc đang chuẩn bị trò gì.
Rồi cuối cùng, đám cá Xích Yên ngừng lại.
Không đúng, chính xác là... chúng biến mất.
Thay vào đó, trước mắt nàng là một con rồng đỏ rực.
Nói thật thì Phượng Khê cũng không chắc nó có phải rồng thật hay không, dù gì cũng chỉ từng nghe truyền thuyết, chưa bao giờ thấy rồng tận mắt.
Trong thức hải, con Heo Vàng lập tức nhảy dựng lên, nói năng lộn xộn:
“Thật sự là Xích Long kìa! Ta còn tưởng Long tộc bị ta dọa tuyệt chủng rồi chứ, không ngờ còn sót con cá lọt lưới!
Trong Long tộc, dù Thanh Long là mạnh nhất, nhưng Xích Long lại là ngon nhất đấy!
Chủ nhân! Mau để ta thịt nó!”
Phượng Khê lạnh mặt: “Biến! Lại xàm nữa ta thịt ngươi trước!”
Heo Vàng: “……”
Ngươi quên rồi à? Ta là Thao Thiết đấy?
Ngươi mà cũng đòi ăn Thao Thiết? Có hơi quá đáng rồi đó?
Phượng Khê nào thèm để ý có quá hay không, ánh mắt nóng rực nhìn con Xích Long phía trước.
Nàng nhớ trước đó Đào Ngột từng bảo tứ đại thần thú đều tuyệt diệt, lúc đó nàng đã nghi có gì đó mờ ám, thần thú dù có vô dụng đến mấy cũng không đến mức bị gi/ết sạch như vậy.
Tiếc là mấy con hung thú bên nàng mỗi lần hỏi ba câu thì hai câu “không biết,” nên nếu trước mặt đúng thật là Long tộc, vậy cũng có thể moi được chút thông tin.
Nàng đang định mở miệng thì không ngờ, chiếc sừng trên đầu Xích Long đột nhiên phát sáng, một luồng ánh sáng đỏ chói lòa tỏa ra.
Ngay lập tức, nước xung quanh Phượng Khê xoay tròn dữ dội, cuốn nàng vào giữa như cơn lốc.
Không những vậy, dòng nước còn cuốn chặt nàng lại như dây thừng, trói thành một đòn bánh chưng hoàn hảo!
Phượng Khê muốn giãy ra, nhưng bất ngờ phát hiện, linh lực đã hoàn toàn bị phong tỏa!
Ngay cả liên kết thần thức với tụi linh sủng cũng bị cắt đứt!
Xích Long cười lạnh, nói:
“Ngươi dám suốt ngày trêu tức bản thể ta, hôm nay ta sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cho ngươi!”
Vừa dứt lời, Phượng Khê đã bị dòng nước quăng thẳng vào một vùng đá ngầm lởm chởm.
Sau đó thì bị dập tới dập lui như giẻ rách!
Không còn linh lực, lớp phòng hộ Linh Khí cũng mất hiệu lực, Phượng Khê bị nện đến kêu rên thảm thiết!
Thương tích đầy mình không nói, gương mặt nhỏ nhắn của nàng cũng bị quăng đến mức m/áu me be bét, hoàn toàn biến dạng!
May mà bình thường nàng chịu đủ loại thương đau như thất khiếu đổ m/áu, nên lần này không thấy quá đau, chỉ là … quá mất mặt!
Nàng thế mà lại bị một con cá chạch đỏ xử đẹp!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải danh tiếng cả đời của nàng coi như xong?!
Trớ trêu thay, con Xích Long này lại từng bị nàng chơi cho một vố nhục nhã, giờ nàng muốn giở trò đánh lạc hướng bằng mồm mép thì cũng không thực tế nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-918.html.]
Làm sao bây giờ?
Ngay lúc Phượng Khê đang vắt óc nghĩ kế thoát thân, thì trong thức hải, Mộc Kiếm bắt đầu do dự dữ dội.
Nó biết rõ, giờ muốn cứu Phượng Khê, chỉ còn một cách duy nhất, đánh thức Tiểu Hắc Cầu.
Nhưng vấn đề là… địch thủ mạnh nhất đời nó lại chính là tên Phân Lừa Đen kia!
Nếu giờ gọi hắn dậy, e rằng… cái vị trí trái tim trong lòng chủ nhân này, nó giữ không nổi nữa mất!
Thôi thì liều vậy!
Dù sao thì mạng chủ nhân vẫn quan trọng hơn!
Nghĩ vậy, trong thức hải, Mộc Kiếm bỗng giáng một cú thần thức thẳng vào Tiểu Hắc Cầu!
Tiểu Hắc Cầu đang ngủ say, chứ không phải ch/ết.
Một đòn này lập tức khiến nó đau tới tỉnh giấc!
Chưa kịp mở mắt tính sổ với Mộc Kiếm, nó đã phát hiện, Phượng Khê đang gặp nguy hiểm sống còn!
Tuy Tiểu Hắc Cầu trước giờ vẫn có tâm tư riêng, nhưng đến lúc then chốt thì vẫn là con linh thú biết điều, lập tức bắt đầu giải phóng linh khí.
"Hừ!
Thời điểm quan trọng chẳng phải vẫn là ta, Nữu Cỗ Lộc Tiểu Cầu Cầu này ra tay cứu giúp hay sao?!"
Phượng Khê cảm nhận được luồng linh khí tràn vào cơ thể, không khỏi vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì chẳng hé môi nửa nụ cười.
Nàng quay sang nói với Xích Long:
"Người ta có câu: tu mười năm mới cùng ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới ngủ chung gối, ta với ngươi được ở chung một sân, ít nhất cũng là mối duyên ngàn năm rồi đó!
Ngươi đối xử với ta thế này, chẳng phải có hơi quá đáng sao?"
Xích Long cười lạnh:
"Ngươi quên thường ngày ngươi đối xử với ta thế nào rồi à?
Ngươi bắt ta phun nước biểu diễn như phun thác, bắt ta chui qua vòng như chó, bắt ta ăn mấy cái bánh bao khô khốc nghẹn họng, lại còn nhân danh cầu nguyện lừa linh thạch của ta!
Nếu không phải hôm ngươi ngộ đạo ta được hưởng ké chút lợi, thì ta đã sớm băm ngươi thành trăm mảnh!"
Phượng Khê thở dài:
"Ta cũng đâu muốn làm mấy chuyện thất đức đó đâu, nhưng ngươi ép ta cả thôi!
Đệ tử ở viện trước, đứa thì điên đứa thì ngốc, nếu ta không ra tay trước thì chẳng phải cũng đi chung kết cục với tụi nó à?
Cho nên, ta chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường!
Hơn nữa, mấy chuyện ta làm tuy hơi vô đạo đức tí, nhưng cũng đâu có tổn hại gì tới ngươi đâu!
Nếu ta thực sự có ác tâm, ta đã chẳng cần chạy đến đây, chỉ việc dẫn thiên lôi giáng xuống ao cá là đủ bóc mẽ ngươi rồi!
Ngươi là Xích Long, thân phận này chắc không thể để người khác biết chứ?
Không chừng còn là 'ra sáng liền ch/ết' ấy chứ!
Nói cách khác, ta là đại ân nhân cứu mạng ngươi!
Vậy mà ngươi lại lấy oán báo ơn, có thấy quá đáng không hả?"
editor: bemeobosua
Xích Long sững người.
Tên biến thái này... nói cũng có lý nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là nó sai?
Nhưng rất nhanh, nó lại lạnh lùng cười:
"Ngươi nói nghe thì hay lắm, ta thấy ngươi chẳng phải muốn bảo vệ ta, mà là sợ ta bị thiên lôi đánh ch/ết rồi ngươi không còn moi được linh thạch của ta nữa thì có!
Ban đầu ta còn định tha cho ngươi một mạng chó, nhưng giờ ngươi đã biết được thân phận của ta... thì ta chỉ có thể tiễn ngươi đi đời!"
Vừa nói xong, trong mắt Xích Long hiện lên sát khí.
Vô số dòng nước từ bốn phương tám hướng ào ào lao về phía Phượng Khê, rõ ràng là định trấn nước treo cổ nàng cho bằng được.
Nhưng đúng lúc này, Phượng Khê hét lớn một tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một thanh Mộc Kiếm, ánh đỏ lóe lên, lập tức c.h.é.m đứt toàn bộ dòng nước đang trói buộc nàng!
Không chỉ vậy, nàng còn triệu hồi cả đại quân Hải Xà và Ngư Lạc Cuồng Bạo!
Rồng thì đã sao?!
Hổ còn chịu không nổi bầy sói kia mà!
Đại quân Hải Xà cùng Ngư Lạc Cuồng Bạo không cần Phượng Khê phải xúi giục, tự động nổi điên nhào tới!
Bởi vì... bọn chúng nhớ tới một câu chuyện mà Phượng Khê từng kể!
Trong truyện đó, chỉ cần ăn một miếng thịt vị hòa thượng trắng trẻo mập mạp là có thể sống lâu bất tử!
Theo lý thuyết tương tự, nếu ăn được một miếng thịt rồng thì biết đâu chừng... hóa giao thành rồng luôn cũng nên!
Vì lý tưởng hóa giao, xông lên!