Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 920
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
920. Thông minh cỡ nào cũng không thoát khỏi Ô Vân Cưu Nhi!
Mộc Kiếm rất nhanh đã tỉnh lại.
Lần này nó ngất xỉu cũng chẳng hoàn toàn là do Tiểu Hắc Cầu làm nghẹn tức mà ngất.
Trước đó, nó từng thay Phượng Khê cản thiên lôi, bị thương không nhẹ, mãi mà chưa hồi phục hẳn. Vừa rồi đối đầu với Xích Long lại hao tổn không ít tu vi, vì vậy mới kiệt sức mà xỉu.
Nó nhất thời rơi vào trạng thái bi thương xen lẫn phẫn uất.
Nó thừa nhận, trước kia đúng là nó không ra gì thật, đúng là từng muốn bỏ chạy, đúng là đã gây cho chủ nhân không ít rắc rối… nhưng mà đó là trước kia cơ mà!
Hiện tại nó đã cải tà quy chính, làm lại từ đầu, vì sao cái tên Phân Lừa Đen kia vẫn không chịu buông tha nó?!
Còn lấy cái cớ xuất thân này nọ ra nói mãi, hừ, nó dù gì cũng là tổ tiên của vạn kiếm đấy nhé!
Một đám hỗn độn chi linh như ngươi thì có gì ghê gớm hơn người chứ?!
Nó càng nghĩ càng tức, đặc biệt là nhìn thấy đám Đào Ngột đang vui sướng xem trò cười, nó hận không thể nhảy lên solo với Tiểu Hắc Cầu ba trăm hiệp!
Nhưng lý trí nói cho nó biết, giờ mà gây chuyện ầm ĩ thì tuyệt đối không phải kế hay, không chừng còn khiến chủ nhân mất hứng.
Hừ!
Tương lai còn dài, Phân Lừa Đen, cứ đợi đấy!
Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết, chỉ có ta mới là bảo bối thật sự trong tim chủ nhân!
Phượng Khê lúc này chẳng có thời gian quan tâm đám linh sủng tranh giành tình cảm, nàng đang chạy khắp nơi thăm dò tình hình.
Chạy loanh quanh cả buổi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, Xích Long dám bỏ nàng lại đây một mình, tức là mấy thứ tốt chắc chắn đã giấu kỹ rồi, chẳng thể dễ dàng mà bị nàng moi ra được.
Nghĩ vậy, Phượng Khê dứt khoát chẳng thèm tìm nữa, giơ cổ gọi to:
“Xích Long! Bên ngoài sao rồi?!”
Đám cá chép Xích Yên trong ao tự nhiên nghe thấy tiếng nàng, nhưng lại làm ngơ, không hề đáp lời.
Tuy nói chúng là do Xích Long biến thành, nhưng tính cách lại chẳng giống Xích Long là bao.
Đám cá này thì kiểu… phật hệ nhẹ nhàng, còn Xích Long thì rõ ràng là bạo nổ nóng tính.
Dù không trả lời, chúng vẫn bất giác ngước nhìn trời.
Lúc này, đại trận hộ phái của Trường Sinh Tông đã lung lay sắp sập, ai nấy đều lo lắng nặng trĩu.
Hàn phong chủ thì mặt mày trắng bệch, trong lòng hoảng sợ nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay Hàn Trí Đức ta phải vùi thân tại đây sao?!
Trong cơn hoảng loạn cực độ, ông ta chẳng còn để ý đến thể diện gì nữa, vội nói với Quý trưởng lão:
“Quý trưởng lão, vừa rồi trận bàn tự cháy, có khi nào là do Hạo Thiên Thánh Cảnh xảy ra vấn đề không?
Hay là… ta theo ngài vào đó xem thử một chuyến?”
Ý ông ta rất rõ ràng: nếu thiên lôi không nhằm vào mình, thì đương nhiên sẽ không đuổi theo mình vào thánh cảnh. Vậy là có thể chứng minh bản thân vô tội.
Còn nếu thiên lôi thật sự nhằm vào mình, thì trốn vào Hạo Thiên Thánh Cảnh, một nơi kín đáo bí ẩn, ít ra còn có thể giữ mạng. Dù gì trong thời gian ngắn, thiên lôi cũng không dễ gì xông vào trong được.
Quý trưởng lão nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ông ta hiểu rõ Hàn phong chủ đang tính toán điều gì. Nhưng vấn đề là… có nên ra tay giúp hắn không?
Sau khi cân nhắc lợi hại, Quý trưởng lão mới chậm rãi nói:
“Ta cũng có phần lo lắng, vậy ngươi đi theo ta xem sao. Nếu Hạo Thiên Thánh Cảnh không bị gì, thì chúng ta quay lại cũng chưa muộn.”
Tư Mã tông chủ ánh mắt lóe sáng:
“Quý trưởng lão, một mình ngài đi là được rồi, Hàn phong chủ không cần đi theo chứ?
Lỡ như hắn dẫn thiên lôi vào thánh cảnh thì sao?!”
Hàn phong chủ nghiến răng:
“Tông chủ, ta đã nói rõ rồi, thiên lôi không liên quan tới ta!
Nếu ta vào thánh cảnh, thiên lôi thật sự đi theo, ta sẽ tự mình ra ngoài chịu c/hết, tuyệt đối không làm liên lụy tới Hạo Thiên Thánh Cảnh!”
Tư Mã tông chủ còn định phản bác, nhưng Quý trưởng lão đã lạnh mặt:
“Tông chủ, chuyện liên quan đến Hạo Thiên Thánh Cảnh luôn do bốn vị chúng ta định đoạt, không cần ngài lo lắng.”
Không rõ vì mục đích gì, ba vị thái thượng trưởng lão còn lại cũng đồng loạt phụ họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-920.html.]
Tư Mã tông chủ đành cười khổ, không nói nữa.
Làm tông chủ thế này, thật đúng là quá nhát gan!
Có điều, điều ông ta lo nhất là thiên lôi sẽ nhân cơ hội lọt qua khe hở trận pháp mà lao thẳng đến sân của Phượng Khê, đến lúc đó dù muốn giúp nàng rửa oan cũng chẳng kịp.
Không phải ông ta có tình cảm sâu nặng gì với Phượng Khê, mà là do chính ông đưa nàng vào Trường Sinh Tông. Nếu nàng thật sự là nguyên nhân dẫn thiên lôi tới, bốn vị thái thượng trưởng lão và các phong chủ chắc chắn sẽ vin vào cớ này gây áp lực.
Đến lúc đó đừng nói giữ nổi suất tiến vào Hạo Thiên Kính, ngay cả ghế tông chủ này cũng khó mà giữ được.
Trái lại, Thẩm Chỉ Lan thì nóng lòng mong thiên lôi đánh xuống cho nhanh!
Bởi vì nàng chắc chắn, thiên lôi chính là nhắm vào Phượng Khê.
Một khi nó chui được qua trận pháp, nhất định sẽ đánh trúng Phượng Khê, con tiện nhân kia ch/ết chắc rồi!
Mà dù có xui xẻo nàng không ch/ết, thì cũng sẽ bị gắn mác "gây họa dẫn lôi", trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Thiên lôi thì nào có để ý mấy kẻ phàm trần nghĩ gì, trong đầu nó giờ chỉ còn một việc:
Phá trận – tìm người – trả thù!
Chỉ là, nó bỗng phát hiện khí tức của Phượng Khê… biến mất!
Hừ!
Chắc chắn con nha đầu kia trốn rồi!
Chờ ta phá xong trận này, dù có phải đào ba thước đất cũng sẽ lôi nàng ra!
Ngươi có trốn trong hang chuột cũng vô dụng!
Ta đánh, ta bổ, ta dùng hết sức mà bổ!
Dưới công phá không ngừng nghỉ của thiên lôi, mặc dù các trưởng lão Trường Sinh Tông dốc hết sức gia cố trận bàn, đại trận hộ phái vẫn bị bổ ra một lỗ hổng.
Thiên lôi gầm một tiếng, lập tức chui vào, còn tiện thể thu nhỏ thân thể lại giống như một con rết khổng lồ!
Nó nhắm thẳng hướng sân Phượng Khê mà bay tới.
Chỉ là khi bay ngang qua đám người Trường Sinh Tông, nó bất ngờ phát hiện… trên đầu Thẩm Chỉ Lan cắm một cây trâm hình loan điểu.
editor: bemeobosua
Thiên lôi tức khắc nổi cơn lôi đình!
Đây là đang giễu cợt ta là Cưu Nhi sao?!
Không nói không rằng, nó phóng thẳng một đạo lôi điện xuống Thẩm Chỉ Lan!
Thẩm Chỉ Lan nằm mơ cũng không ngờ thiên lôi lại chơi chiêu này, bị đánh trúng một cú chính diện, ngất lịm tại chỗ!
Thiên lôi chẳng thèm để ý nàng sống ch/ết thế nào, nhấc chân tiếp tục lao về phía sân của Phượng Khê.
Bay được nửa đường, nó dừng lại.
Không đúng!
Con nha đầu thối đó giảo hoạt vô cùng, biết rõ nó ở trên trời quan sát, sao có thể ngu ngốc ngồi chờ trong sân?
Chắc chắn là che mắt!
Nàng nhất định đã dùng mật đạo hoặc phù truyền tống để trốn đi nơi khác rồi!
Đúng, chính là vậy!
Chính vì nàng giấu mình nên nó mới không cảm nhận được khí tức!
Hừ, mấy trò vặt này chỉ lừa được đám tiểu lôi non dại, còn muốn qua mặt ta?
Nàng có thể trốn ở đâu?
Nó bỗng nhớ ra, vừa rồi có thấy một ông già lén lút dẫn người bỏ đi… chẳng lẽ là đồng bọn của Phượng Khê?
A ha!
Dám giở trò trước mặt ta? Để ta vạch trần cho coi!
Thiên lôi xoay mấy vòng đắc ý, sau đó gầm lên một tiếng, phóng vút về hướng Quý trưởng lão và Hàn phong chủ vừa rời đi.
Phượng Khê!
Con ngốc tự cho là thông minh kia!
Ta tới đây!
Ngươi cứ chờ lôi đình phẫn nộ của ta đi!!