Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 921
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
921. Ngươi tưởng ngươi là Phượng Khê chắc?!
Tư Mã tông chủ và đám người phía sau đều bị pha "chém gió" của Ô Vân Cưu Nhi làm cho kinh hãi!
Trời ơi!
Thiên lôi giống như thật sự đang đuổi theo Hàn phong chủ?!
Xem tình hình này thì rõ ràng là thiên lôi do hắn rước tới!
Chứng cứ quá rõ ràng còn gì!!!
Ba vị thái thượng trưởng lão mặt mày tái mét.
Chẳng nói chẳng rằng, co giò chạy thẳng về phía lối vào của Hạo Thiên Thánh Cảnh!
Nếu thiên lôi mà thật sự xông vào trong thánh cảnh, nhỡ đâu làm hỏng Hạo Thiên Kính thì bọn họ có mười cái mạng cũng không đền nổi!
Nhưng cũng có người khó hiểu: Thiên lôi vì cái gì lại đánh Thẩm Chỉ Lan?
Lẽ nào thật sự như lời Phượng Khê nói... nàng ta là sao chổi?
Đặc biệt là đám đệ tử từng tham gia thí luyện cùng Thẩm Chỉ Lan, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Lần tuyển chọn này xui đến tận mạng!
Giờ hồi tưởng lại, mỗi lần gặp tai bay vạ gió hình như đều có dính dáng đến Thẩm Chỉ Lan!
Bất kể lời Phượng Khê có thật hay không, thà tin là có còn hơn không. Tốt nhất là từ nay tránh xa Thẩm Chỉ Lan một chút cho lành!
Tư Mã tông chủ lúc này thì hoàn toàn đứng hình.
Không nói đến chuyện Thẩm Chỉ Lan là ai, mấu chốt là tại sao thiên lôi lại đuổi theo cả Quý trưởng lão lẫn Hàn phong chủ?
Chẳng lẽ thiên lôi thật sự nhằm vào Hàn phong chủ?
Vậy thì Phượng Khê không liên can thật à?
Không hiểu sao, hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế, nhưng nghĩ mãi cũng chưa ra được đầu mối.
Dù chưa nghĩ rõ, nhưng hắn vẫn không chậm trễ, lập tức lao về phía lối vào Hạo Thiên Thánh Cảnh.
Những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
Ở đây hơn phân nửa đều là cao tầng trong tông môn hoặc đệ tử thân truyền. Đám đệ tử nội môn, ngoại môn thì còn bận trốn, chẳng ai dại gì chen vào vũng nước đục này!
Hạo Thiên Thánh Cảnh có hai lối vào, một nằm trong thư phòng của Tư Mã tông chủ, cái còn lại nằm sau núi Ngộ Đạo Phong.
Hàn phong chủ và Quý trưởng lão đi vào là lối sau núi, ba vị thái thượng trưởng lão cũng vậy.
Lúc này, hai người họ vừa mới tiến vào thánh cảnh chưa kịp nói câu nào, đã hốt hoảng phát hiện thiên lôi đang đuổi sát tới lối vào!
Hàn phong chủ sợ đến mức quỵ luôn tại chỗ.
Hắn tin rồi.
Thiên lôi là do hắn rước tới thật!
Làm chuyện trái luân thường, bị trời đánh là đáng!
Quý trưởng lão cũng tin.
Không chỉ tin, mà còn bắt đầu hối hận.
Biết vậy lúc đầu đừng có giúp tên Hàn Trí Đức này!
Lỡ như thiên lôi đánh luôn cả hắn thì sao?!
Nghĩ đến đây, ông ta nghiêm mặt nói với Hàn phong chủ:
“Trí Đức, tuyệt đối không thể để thiên lôi xông vào Hạo Thiên Thánh Cảnh! Một khi Hạo Thiên Kính bị phá hỏng, Trường Sinh Tông chúng ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Cho nên... ngươi đi ra ngoài đi!”
Hàn phong chủ nghe xong cũng chẳng bất ngờ gì.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hắn và Quý trưởng lão chỉ là mượn nhau dùng tạm, giờ gặp nạn, Quý trưởng lão tất nhiên sẽ vứt hắn như rác.
Cho dù Quý trưởng lão muốn giữ hắn lại, ba vị thái thượng trưởng lão khác cũng sẽ không đồng ý để hắn nấp trong thánh cảnh.
Hàn phong chủ không biết tự kiểm điểm, lại còn quay sang hận Phượng Khê thêm!
Nếu không phải nàng châm dầu vào lửa, thì chuyện đâu đến nước này?
Ít ra thì Hoàng Phủ gia cũng chẳng phát hiện ra hắn từng dan díu với Hàn Liên Y, càng không phát hiện Diệu Nhi là con ruột hắn!
Hắn hận Phượng Khê, và giờ còn hận cả Quý trưởng lão!
Lão già này ngày thường nhận chẳng thiếu chỗ tốt từ hắn, giờ gặp chuyện thì lập tức phủi sạch tay!
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-921.html.]
Nếu không phải biết mình không đánh lại Quý trưởng lão, có khi hắn còn định kéo lão c/hết chung cho hả giận!
Hàn phong chủ không vội ra ngoài, còn cố tình câu giờ.
“Quý trưởng lão, ngài cứ yên tâm, một người làm một người chịu, ta tuyệt đối không liên lụy đến ngài hay thánh cảnh. Dù sao thì, chỗ này đâu giống đại trận hộ phái, bên ngoài chỉ là trận truyền tống thôi, thiên lôi dù có phá cũng chỉ làm hỏng trận, chưa chắc đã vào được trong. Hay là... chúng ta chờ thêm chút nữa, nếu thấy tình hình nguy cấp thì ta lập tức ra ngoài cũng chưa muộn.”
Vừa dứt lời, hắn đưa cho Quý trưởng lão một chiếc nhẫn trữ vật.
Quý trưởng lão vừa nhận lấy nhìn vào bên trong, suýt nữa lòa cả mắt!
Toàn bộ là linh thạch! Dù đếm sơ cũng phải gần ba trăm triệu!
Số tiền này... quả là thứ tốt!!!
Ban đầu ông ta một lòng muốn đá Hàn Trí Đức ra khỏi thánh cảnh, nhưng giờ thì bắt đầu... lung lay.
Vì thấy lời hắn nói cũng có lý, thiên lôi dù mạnh cũng chỉ đập nát trận truyền tống, chưa chắc đã xông vào được.
Nếu vậy, thì tội gì không thuận nước đẩy thuyền, kiếm một món tiền phi nghĩa?
Thế là ông ta thở dài:
“Cũng được, vậy ngươi tạm thời trốn ở đây, xem tình hình rồi tính tiếp.”
Hàn phong chủ trong lòng chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cảm ơn không ngớt.
Lúc này, thiên lôi đang lượn quanh khu vực Truyền Tống Trận, như đang... cân nhắc cách vào trong.
Ngay khi ba vị thái thượng trưởng lão và Tư Mã tông chủ tới nơi, thiên lôi nghĩ ra cách.
Nó trực tiếp bổ một phát xuống gần họ!
Không đánh trúng người, chỉ đánh sát bên, rõ ràng là đang đe dọa.
Ba người nhìn nhau, Bá trưởng lão thử hỏi:
“Thiên lôi đại nhân… ngài muốn bọn ta cho phép ngài đi vào?”
Thiên lôi… gật đầu.
Ba vị trưởng lão lập tức rơi vào thế khó!
Cho vào thì nhỡ hư Hạo Thiên Kính thì sao?
Không cho vào… thì ai chịu sét đánh thế kia?!
May mà họ nhanh trí nghĩ ra: thiên lôi chỉ muốn đánh Hàn phong chủ, vậy thì… lôi hắn ra ngoài là xong chứ gì!
Lập tức, họ truyền tin cho Quý trưởng lão, bảo mau giao người ra!
Quý trưởng lão mồ hôi túa như tắm, ông ta vừa nhận ba trăm triệu linh thạch, giờ giao người thì chẳng khác gì ăn xong nuốt không trôi.
Nhưng nếu không giao thì sao? Ba vị trưởng lão kia, còn cả đám người bên ngoài liệu có chịu ngồi yên?
Hơn nữa, nếu không giao, bọn họ có thể thả thiên lôi vào! Lúc ấy thì ông càng thảm hơn!
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta nghiến răng lấy nhẫn trả lại cho Hàn phong chủ:
“Trí Đức, ngươi… lấy lại cái nhẫn này đi!”
Hàn phong chủ tất nhiên hiểu ý.
Hắn lắc đầu:
“Quý trưởng lão, hôm nay ta khó thoát khỏi cái kiếp này. Nhẫn này coi như chút lòng thành ta để lại cho ngài. Chỉ mong sau khi ta ch/ết, ngài có thể trừ khử Phượng Khê giúp ta. Nếu không, ta c/hết cũng chẳng nhắm mắt!”
Nếu là trước đây, Quý trưởng lão chắc đã lập tức gật đầu đồng ý, nhưng bây giờ thì... không dám coi thường Phượng Khê nữa.
Vì vậy, ông ta trả lại nhẫn cho Hàn phong chủ.
Hàn phong chủ tức đến muốn nghẹt thở!
Trong lòng thầm thề: nếu hôm nay ta còn sống, nhất định sẽ báo thù!
Phượng Khê, Tư Mã Thanh Hoằng, cái lão cáo già kia, và cả Quý trưởng lão, tất cả đều phải ch/ết!
Quý trưởng lão nằm mơ cũng không ngờ, giờ mình lại được Hàn phong chủ xếp ngang hàng thù hận với Phượng Khê!
Hắn nín thở căng da đầu, vội vàng giục Hàn phong chủ mau mau chạy ra ngoài.
Hàn phong chủ nghiến răng một cái, bước lên bàn Truyền Tống Trận, trong nháy mắt bị truyền ra ngoài.
Thiên lôi thấy có người xuất hiện, cứ tưởng là Phượng Khê, ai dè nhìn kỹ lại… thì ra là cái tên phong chủ gì gì đó của Chu Tước Phong, lập tức nổi trận lôi đình, không nói không rằng bổ thẳng một tia chớp xuống đầu Hàn phong chủ!
Hàn phong chủ nào phải kẻ ngu, vừa thấy tia chớp bổ tới, lập tức né qua bên cạnh, thoát hiểm trong gang tấc.
Thiên lôi tức thì lại càng giận hơn!
Bổ ngươi mà ngươi còn dám trốn?
Ngươi tưởng ngươi là Phượng Khê chắc?!