Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 922

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

922. Cùng Kỳ cũng hoảng hồn giơ móng vuốt!

Thế là, thiên lôi lại giáng thêm một tia sét nữa lên Hàn phong chủ!

Hàn phong chủ lại tiếp tục né.

Thiên lôi lúc này thì hoàn toàn phát điên rồi!

Ban đầu nó còn nương tay, mấy tia sét trước đều chỉ dùng có một phần công lực, như lúc bổ Thẩm Chỉ Lan vậy thôi, vì dù sao cũng không phải là chủ thể đáng phách, bổ mạnh quá nếu ch/ết người thì lại khó ăn nói.

Nhưng mà đối phương mặt dày vô sỉ thế này, nó chịu hết nổi rồi!

Một con kiến thôi mà, ch/ết thì cũng là hết chuyện!

Thế là thiên lôi nổi giận, trực tiếp giáng xuống ba tia chớp liên tiếp lên đầu Hàn phong chủ!

Lần này không nương tay nữa, toàn lực xuất kích!

Hàn phong chủ đen đủi tới cùng!

Tia chớp toàn lực không chỉ chứa đầy sức mạnh lôi điện, mà còn có đặc điểm là… biết rẽ cua!

Ngươi chạy? Ta rẽ!

Ngươi bay? Ta đuổi!

Chạy trời không khỏi nắng!

Ba đạo lôi điện gào thét giáng thẳng xuống người Hàn phong chủ.

Hàn phong chủ lập tức miệng phun m/áu tươi, nằm sõng soài dưới đất như một con ch.ó ch/ết, sống chế/t chưa rõ.

Thiên lôi thấy vậy thì tạm tha, dù sao nó còn phải để dành sức mà đi phách Phượng Khê!

Thế là nó lại quay sang đe dọa ba vị thái thượng trưởng lão.

Ba lão nhìn Hàn phong chủ bị đánh thê thảm, sắc mặt tái mét, sợ đến mức hồn phi phách tán. Nghĩ bụng thiên lôi này chắc đang giận cá c.h.é.m thớt, thôi thì báo Quý trưởng lão ra chịu trận luôn cho rồi.

Quý trưởng lão suýt nữa bị dọa đến thành… Tử trưởng lão!

Sớm biết vậy thì ông đã không mang theo Hàn Trí Đức vào Hạo Thiên Thánh Cảnh rồi!

Mặt mày trắng bệch như xác giấy, run rẩy bước ra.

Thiên lôi nhìn thấy người xuất hiện vẫn không phải Phượng Khê, lập tức phẫn nộ, giáng thẳng một đạo lôi điện vào người Quý trưởng lão.

Quý trưởng lão thì không hề tránh, nghĩ bụng: “Trốn cũng vô ích, ch/ết thì c/hết, ít ra còn giữ được chút thể diện.”

Không ngờ, thiên lôi chỉ bổ có một chút rồi thôi, không tiếp tục phách nữa.

Quý trưởng lão suýt khóc vì mừng!

Thiên lôi… tha cho ta rồi?

Chắc là, ta cùng lắm cũng chỉ là… đồng phạm thôi!

Thiên lôi thấy Phượng Khê mãi vẫn chưa chịu ló mặt, bèn tiếp tục giơ sét dọa ba lão thái thượng trưởng lão.

Ba người càng thêm mơ hồ. Hàn phong chủ, Quý trưởng lão đều ra rồi, sao thiên lôi vẫn còn muốn xông vào?

Chẳng lẽ nó còn mục đích khác?

editor: bemeobosua

Tư Mã tông chủ cũng đang vò đầu bứt tóc. Nếu thiên lôi đến vì Phượng Khê, vậy sao cứ khăng khăng đòi xông vào Hạo Thiên Thánh Cảnh?

Phượng Khê dù có giỏi cỡ nào, cũng đâu có vào nổi Hạo Thiên Thánh Cảnh chứ?

Mà giờ chuyện cấp bách hơn là có nên để thiên lôi vào hay không?

Thiên lôi thấy ba lão cứ đờ ra không nhúc nhích, lập tức tức tới mức muốn nổ tung, giơ sét phách loạn thêm phát nữa!

Dù sao hôm nay nó cũng đã bổ mấy tên xui xẻo rồi, thêm vài cái nữa cũng chẳng sao!

Thế là ba vị thái thượng trưởng lão cũng bị giáng vài đạo lôi xuống đầu!

May mà cả ba đều không né, cho nên bị bổ vài cái cũng không ảnh hưởng tính mạng.

Nhưng cú sốc tâm lý thì cực lớn!

Bởi vì họ chợt nhớ lại lời Phượng Khê từng nói… “Ác giả ác báo!”

Chẳng lẽ… quả thật là báo ứng đến rồi?

Lúc này, Tư Mã tông chủ lên tiếng:

“Bốn vị trưởng lão, chi bằng để thiên lôi đại nhân vào đi! Nếu có hậu quả gì, tông chủ ta xin một mình gánh chịu!”

Sở dĩ hắn dám nói vậy là vì Hạo Thiên Kính là thần khí thượng cổ, dù là thiên lôi thì chắc cũng chẳng phá được. Mà muốn cản… cũng đâu cản nổi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-922.html.]

Dù Hạo Thiên Kính quý giá cỡ nào, cũng không bằng tính mạng người trong tông môn!

Cho dù là thái thượng trưởng lão… cũng không thể cứ thế bị sét đánh chế/t.

Hơn nữa, Tư Mã tông chủ gần đây học được một điều từ Phượng Khê: Muốn làm tông chủ tốt… thì đôi lúc cũng phải mua chuộc lòng người.

Hiện tại chẳng phải là cơ hội tốt quá còn gì!

Tông môn gặp nạn, hắn dũng cảm đứng ra gánh vác, chắc chắn sẽ ghi điểm trong lòng đệ tử.

Quả nhiên, ánh mắt bốn vị thái thượng trưởng lão nhìn hắn lúc này… không còn như trước.

Ừm, nhìn thuận mắt hẳn ra!

Thật ra bốn lão cũng đã muốn buông tay từ lâu, chỉ sợ bị người đời trách móc. Giờ có người đứng ra lãnh trách nhiệm, họ còn chờ gì nữa?

Không hổ là Tư Mã Thanh Hoằng, có thể làm tông chủ cũng là có lý do. So với mấy vị phong chủ, đúng là gan to hơn nhiều!

Thế là bốn vị thái thượng trưởng lão vội leo xuống bậc đá, mở bàn Truyền Tống Trận của Hạo Thiên Thánh Cảnh.

Thiên lôi gấp đến độ không chờ nổi, nhào luôn lên trận bàn.

Vì trận bàn không lớn lắm, thiên lôi đành phải cuộn mình lại thành một cục, cuốn vòng vòng như một đống… gì đó.

Mọi người: “……”

Sau khi thiên lôi được truyền vào trong, Tư Mã tông chủ và bốn vị thái thượng trưởng lão cũng theo vào Hạo Thiên Thánh Cảnh.

Những người còn lại chỉ có thể đứng ngoài đợi.

Thật ra, đây cũng là Tư Mã tông chủ thương bọn họ. Dù sao ai mà biết thiên lôi vào trong sẽ phát điên thế nào?

Khi Tư Mã tông chủ và các thái thượng trưởng lão vào trong, chỉ thấy thiên lôi đang nhảy nhót loạn khắp nơi!

Không chỉ nhảy, nó còn tiện tay giáng sét bừa bãi!

Đặc biệt là khu ở của bốn vị thái thượng trưởng lão… bị sét bổ tới mức tanh bành!

Bốn người mặt cắt không còn giọt m/áu, bắt đầu hồi tưởng lại cả đời, mình đã từng làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm…

Thật ra, thiên lôi chỉ đang lùng sục tìm Phượng Khê thôi.

Nó nghi Phượng Khê trốn trong mấy căn phòng, nên mới điên cuồng phách tới phách lui.

Tư Mã tông chủ cau mày, thiên lôi chẳng phải đang tìm Phượng Khê sao?

Sao nó lại cho rằng Phượng Khê ở trong này?

Mà cũng tốt, tìm không thấy chắc là đi, Phượng Khê sẽ bình an vô sự.

Nhưng mà… cũng chưa chắc! Lúc trước ở ngoài, nó giáng sét thẳng vào Hàn phong chủ, có khi chẳng liên quan gì đến Phượng Khê cũng nên.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu hắn muốn nổ tung.

Sau khi lục tung cả nửa ngày mà không thấy bóng dáng Phượng Khê đâu, cuối cùng ánh mắt thiên lôi dừng lại trên mặt Hạo Thiên Kính đứng sừng sững ở giữa.

Chẳng lẽ… nha đầu kia trốn trong gương?!

Thiên lôi bay vòng vòng quanh Hạo Thiên Kính, còn giống chó… ngửi ngửi mấy vòng, cuối cùng chịu từ bỏ.

Thứ nhất, không ngửi thấy mùi Phượng Khê. Thứ hai, lôi điện còn lại cũng không đủ để phá hỏng cái mặt gương này.

So với việc tốn thời gian ở đây, chi bằng đi chỗ khác tìm!

Nghĩ vậy, thiên lôi lập tức biểu thị muốn ra ngoài.

Bốn vị thái thượng trưởng lão còn mong nó mau biến đi, liền nhanh chóng mở trận truyền tống.

Vừa ra ngoài, thiên lôi liền nhìn thấy khu vực sau núi, nơi giam giữ Cùng Kỳ.

Vừa thấy nơi đó có trận pháp, nó lập tức nghi ngờ… có chuyện mờ ám!

Nó liền nhảy qua đó.

Cùng Kỳ sợ đến mức giơ cả vuốt lên!

"Cái tia thiên lôi kia... chẳng lẽ là nhắm thẳng về phía ta?!"

Ta thừa nhận trước giờ cũng từng làm vài chuyện không được đạo đức cho lắm, nhưng ta là hung thú mà! Là hung thú thì làm vài chuyện thất đức chẳng phải quá bình thường à?!

Mai trưởng lão căn bản không dám ngăn cản. Nói gì thì nói, đến cả đại trận hộ phái còn bị thiên lôi bổ tan, chứ đừng nói tới cái trận pháp giam giữ Cùng Kỳ nho nhỏ này.

Thế là ông ta chủ động mở trận pháp ra.

Cùng Kỳ: #¥%¥&*#@

Trong lòng Cùng Kỳ chửi Mai trưởng lão tới mức m/áu chó văng đầy đầu!

Ngày thường ta cho ông không ít chỗ tốt, kết quả tới lúc mấu chốt, ông lại lật mặt bán ta luôn?!

Dù gì cũng giả vờ giãy dụa một chút cho có lương tâm đi chứ?!

Loading...