Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 923

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

923. Ta giỏi nhất chính là đánh nguyên thần đó biết không!

Cùng Kỳ ra sức thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình, thậm chí còn tự thu bé thân hình lại, tỏ ra hết sức vô tội, yếu ớt, đáng thương vô cùng.

Thiên lôi căn bản lười để ý đến nó, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ chăm chăm lùng sục tung tích Phượng Khê trong kết giới.

Sau một hồi lục soát, thấy Phượng Khê không có trong đó, nó liền bay đi.

Cùng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng nó bắt đầu thấy khó hiểu: thiên lôi kia giống như đang tìm ai đó… chẳng lẽ là đang tìm cái nha đầu thúi Phượng Khê kia?!

Sao lại nghĩ thế à? Đơn giản là trực giác mách bảo thôi!

Dưới bầu trời này mà muốn tìm người làm chuyện thiếu đạo đức đến mức bị sét đánh, thì trừ con nha đầu kia ra, còn ai vào đây nữa?

Trong hai canh giờ tiếp theo, thiên lôi tung tăng nhảy nhót khắp Trường Sinh Tông, khiến cả tông môn gà bay chó sủa, hỗn loạn như chợ vỡ!

Khổ nỗi không ai dám ra mặt trêu chọc, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn nó muốn làm gì thì làm.

Nhảy tới nhảy lui một hồi, thiên lôi rốt cuộc cũng nhảy đến trước cửa Vạn Phù Luyện Tâm Động.

Nó cảm thấy: Ồ! Nơi này nhìn giống chỗ giấu người lắm nha!

Thế là quyết định vào trong.

Đoạn trưởng lão, người trông coi động, đương nhiên không muốn để nó vào, nhưng vì có lệnh từ Tư Mã tông chủ, ông ta đành phải gật đầu mở cửa.

Cửa vừa hé ra, thiên lôi đã nhảy tót vào trong.

Nhưng mới vào được một chút, nó lập tức cảm thấy đất trời quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, chóng hết cả mặt!

Tới khi định thần lại, thì phát hiện mình đang nằm trong một bụi cỏ.

Ủa? Đây chẳng phải bên ngoài sơn môn Trường Sinh Tông sao?

Đang lúc ngơ ngác, nó nhìn thấy hai nhóm người đang đánh nhau tới trời long đất lở.

Một nhóm mặc y phục nhìn rất quen mặt. Ơ, chẳng phải người của Trường Sinh Tông à?

Mà cái tên phong chủ mặt như gà trụi lông kia không phải đã bị ta bổ chế/t khiếp rồi sao? Sao giờ lại nhảy tưng tưng như không có chuyện gì vậy?

Còn nhóm kia thì mặc đồng phục giống nhau, mắt ai nấy đều như mọc trên đỉnh đầu.

Thiên lôi nhìn đám người này là thấy ngứa mắt. Không vì lý do gì khác, đơn giản là vì nhìn bọn họ còn cuồng hơn cả nó, một tia thiên lôi chính hiệu!

Dù khó chịu là thế, nhưng nó cũng không đến mức vì vậy mà ra tay.

Nó nghĩ bụng: Dù sao cũng chưa thấy tung tích Phượng Khê, thôi thì coi như xem kịch đi!

Nhưng càng xem, thiên lôi càng thấy có gì sai sai. Hai đám người này hình như... không phải người thật?

Cái đám Trường Sinh Tông kia nhìn như do trận pháp tạo ra để luyện tập, còn cái đám gọi là Thiên Khuyết Minh ấy hình như là… một phần nguyên thần nào đó?

Cái gì kỳ vậy trời?!

À đúng rồi, nơi này là trong Vạn Phù Luyện Tâm Động, chắc mấy thứ đang đánh nhau này cũng chỉ là đồ bên trong động thôi.

Mấy cái nguyên thần kia không biết từ đâu tới? Biết đâu là đệ tử Trường Sinh Tông đang thử luyện gì đó!

Không ngờ Trường Sinh Tông cũng biết chơi ghê ta?!

Đáng tiếc là trong đây không có cái nha đầu thúi Phượng Khê, chứ nếu có, ta đã đập cho một trận rồi, cho biết thế nào là “lôi đình chi nộ”!

Nghĩ thế, thiên lôi tiếp tục ngồi xem đánh nhau.

Hai bên đánh đ.ấ.m túi bụi, rất kịch tính.

Đám người Thiên Khuyết Minh vừa đánh vừa gào lên:

“Các ngươi chỉ là đám nhãi nhép, sớm đầu hàng còn hơn! Đợi đại quân chúng ta đến, sẽ san phẳng Trường Sinh Tông của các ngươi!”

“Bọn kiến hôi ở Cửu U đại lục mà cũng dám mơ chống lại Thiên Khuyết đại lục chúng ta?! Không biết tự lượng sức!”

“Cửu U đại lục vốn dĩ nên là thuộc địa của chúng ta, các ngươi chẳng qua là tu hú chiếm tổ!”

……

“Tu hú chiếm tổ”? Câu này làm thiên lôi nổi đóa!

Má nó chứ!

Phượng Khê mắng ta còn tạm chấp nhận, mấy cái nguyên thần rác rưởi như các ngươi mà cũng dám mắng ta?!

Chán sống à?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-923.html.]

Ta giỏi nhất là đánh nguyên thần đó biết không?!

Đập phát nào là chuẩn phát đó!

Bảo đảm cho các ngươi hồn phi phách tán, tan thành mây khói!

Nghĩ thế, thiên lôi từ trong bụi cỏ bay vọt ra, nhắm thẳng đám người Thiên Khuyết Minh mà đập!

Dám gọi ta là tu hú? Dám hỗn láo?

Ta đập! Ta đập! Ta đập mạnh thêm phát nữa!

Đám người Thiên Khuyết Minh căn bản không có sức chống đỡ, bị đập cho te tua. Có khi một cú đập còn ch/ết cả một chuỗi!

Đập đến mức thiên lôi sảng khoái khỏi phải nói!

Mấy ngày nay tích tụ bao nhiêu uất ức, nó đều trút hết lên đám người Thiên Khuyết Minh kia!

Nó vốn là thiên lôi có chức nghiệp đạo đức hẳn hoi, dù có tức giận đến mấy cũng chỉ biết trút giận lên đám người Hàn phong chủ thôi, chứ đâu dám thực sự đánh ch/ết đối phương. Nhưng mấy cái nguyên thần bị phân ra thì lại khác, muốn đánh sao thì đánh!

Dù có đánh tan thì cũng chỉ khiến thần thức đối phương bị thương thôi, chứ chẳng ch/ết nổi!

Đáng tiếc, ở đây lại không có cái nguyên thần của nha đầu thối Phượng Khê kia, bằng không thì nó còn sung sướng hơn nữa kìa!

editor: bemeobosua

Bên ngoài Cửu U hóa cảnh, một mảnh hỗn loạn gào khóc như quỷ hú sói tru.

Vài tên đệ tử nội môn Thiên Khuyết Minh ôm đầu lăn lộn dưới đất, thậm chí có đứa ngất lịm tại chỗ.

Một đám người mặc y phục trưởng lão cũng đều mặt mày kinh hoảng, nghi hoặc không thôi.

"Chuyện gì vậy, sao trong Cửu U hóa cảnh lại có thiên lôi? Hơn nữa còn là thiên lôi uy lực lớn đến vậy? Mà lại còn nhắm thẳng vào người của Thiên Khuyết Minh chúng ta?"

"Ta từ trước đã thấy có gì đó không ổn, lẽ ra mấy đệ tử kia phải được truyền tống đến Bắc Vực, vậy mà lại bị đưa thẳng tới Nam Vực, trên đường đi còn gặp đủ thứ trắc trở. Giống hệt như có người cố tình nhằm vào chúng ta! Có phải là trận pháp xảy ra sự cố rồi không?"

"Về lý mà nói thì không thể. Trước khi bọn họ vào, đã kiểm tra rất kỹ lưỡng trận bàn, đâu có gì bất thường. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?"

Thiên lôi kia cũng chẳng biết mình đang ở đâu, nó cứ tưởng đang trong Vạn Phù Luyện Tâm động, ai ngờ lại chui tọt vào Cửu U hóa cảnh. Lúc này nó đang cực kỳ đắc ý.

Tuy chỉ được đánh nguyên thần mấy người, nhưng trong lòng nó thấy sảng khoái vô cùng!

Nếu chỗ này không có Phượng Khê, vậy thì ra ngoài tiếp tục tìm thôi.

Chỉ là... mãi sau nó mới nhận ra, mình chẳng biết đường nào để ra khỏi đây cả...

Lúc này, trận linh Đại Thạch Đầu của bàn trận Cửu U hóa cảnh đang kể lại tường tận diễn biến trận chiến cho Phượng Khê nghe.

Phải nói thật, cái đầu đá này có khiếu kể chuyện thật sự, giọng lên bổng xuống trầm nghe mà sướng tai!

Nó vốn định từ tay Phượng Khê moi chút chỗ tốt, nhưng giờ thì hoàn toàn từ bỏ ý định đó rồi!

Ngay cả thiên lôi cũng bị nàng gài bẫy, nó mà dám có suy nghĩ láo toét, chắc ch/ết lúc nào không hay!

Chờ Đại Thạch Đầu kể xong, thanh Mộc Kiếm lập tức chạy ra nịnh không kịp thở:

“Chủ nhân, chiêu mượn đ/ao gi/ết người… à không, mượn lôi g/iết người của ngươi thật sự là... thần sầu!

Không những tận dụng hết sét trời của Cưu Nhi kia, mà còn dọn sạch một lũ người Thiên Khuyết Minh, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Chắc bây giờ đám Thiên Khuyết Minh có gõ nát đầu cũng không nghĩ ra tại sao lại bị sét đánh ngay trong chính trận pháp của mình!

Chưa kể, tên ngốc Cưu Nhi kia còn đang bị kẹt trong Cửu U hóa cảnh, biết đâu cuối cùng phải lết từ bên Cửu U đại lục ra ngoài ấy chứ!

Nó thể nào cũng sẽ giận cá c.h.é.m thớt đám người Thiên Khuyết Minh, biết đâu đến lúc đó lại đập cho bọn họ tan xác nát thịt!

Chủ nhân, ta đã không còn lời nào để diễn tả sự kính nể đối với ngươi nữa rồi! Ngươi chính là thần tượng! Là ánh sáng! Là tất cả mọi thứ trong tim ta…”

Tiểu Hắc Cầu đứng một bên yên lặng trợn trắng mắt.

Đúng là vua nịnh nọt!

Cả một thân kiếm không chịu nghĩ cách tăng sức chiến đấu, suốt ngày chỉ lo vuốt m.ô.n.g ngựa! Thật là không có tiền đồ!

Nữu Cỗ Lộc Tiểu Cầu Cầu ta thì khác hẳn, ta trước nay vẫn luôn khinh thường làm mấy trò đó!

Nghĩ tới đây, nó lập tức quay sang nói với Phượng Khê:

“Chủ nhân thân yêu của ta, ta mới chợp mắt một chút thôi, vậy mà đã thấy ngươi lại thông minh lanh lợi lên một tầng nữa rồi!

Không hề khoa trương đâu, chỉ dùng đầu óc thôi, ngươi cũng có thể khiến đám Thiên Khuyết Minh kia phải nuốt một hớp nước đắng!

Còn cái tên thiên lôi kia, không biết trời cao đất dày, lại dám muốn đánh ch/ết ngươi, đúng là tự tìm đường chế/t…”

Loading...