Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 924
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
924. Ta đẹp không?
Phượng Khê chẳng hề vì được Mộc Kiếm với Tiểu Hắc Cầu tâng bốc mà đắc ý, trái lại, nàng nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, nàng quay sang nói với Đại Thạch Đầu:
“Không thể để Ô Vân Cưu Nhi cứ thế ở bên Thiên Khuyết Minh được, ngươi nghĩ cách thả nó từ chỗ khác đi.”
Đại Thạch Đầu ngơ ngác: “Sao lại thế? Nó ở Thiên Khuyết Minh còn tiện thể gây họa cho bọn họ một trận, chẳng phải càng tốt à?”
Phượng Khê giơ tay đếm từng ngón, giải thích:
“Thứ nhất, Ô Vân Cưu Nhi mang theo sức mạnh lôi điện, có khi cũng sắp tiêu hao hết rồi, chẳng tạo ra thiệt hại gì cho Thiên Khuyết Minh đâu.
Thứ hai, lần này Thiên Khuyết Minh chỉ bị ảnh hưởng do trận pháp trục trặc, nhưng nếu Cưu Nhi thật sự từ đó đi ra, họ rất có thể liên tưởng đến Cửu U đại lục, như thế thì bất lợi với ta lắm.
Thứ ba, nếu bên Trường Sinh Tông có người của Thiên Khuyết Minh cài vào, mà tự dưng con Ô Vân Cưu Nhi này biến mất vô duyên vô cớ, thể nào cũng lần ra vạn phù luyện tâm động, rồi phát hiện ra sự tồn tại của ngươi.
Thứ tư, tên ngốc Ô Vân Cưu Nhi đó dù sao cũng từng giúp ta một tay, ta không đành lòng lừa nó thảm đến vậy!
Cho nên, vẫn là thả nó ra ngoài chỗ khác đi!”
Đại Thạch Đầu thầm nghĩ: “Ngươi không phải không nỡ hại thiên lôi, mà là muốn thả câu bắt cá lớn từ xa chứ gì?!”
Khó trách ta bị nàng hố thê thảm vậy, đầu đá như ta sao đấu trí nổi với nàng!
Thế là nó đành “ừ” một tiếng, dẫn đường thiên lôi tìm được lối ra, truyền tống về đúng Vạn Phù Luyện Tâm Động.
Thiên lôi thì ngơ ngác.
Nó vừa rồi trải qua mấy thứ đó… hình như chẳng liên quan gì đến phù triện?
Chẳng lẽ là ảo cảnh?
Đường đường là một tia thiên lôi lại không nhận ra ảo cảnh? Nếu truyền ra ngoài thì người ta cười rụng răng mất!
Cho nên... chuyện này, ai cũng không được nói ra!
Thiên lôi từ Vạn Phù Luyện Tâm Động đi ra, lại quanh quẩn vài vòng trong Trường Sinh Tông, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Phượng Khê.
Hơn nữa sấm sét trong người cũng gần tiêu hao sạch, nó đành ngậm ngùi bay đi.
Lúc bay đi, giận cá c.h.é.m thớt, tiện tay đánh sập luôn sơn môn Chu Tước Phong!
Vậy là Hàn phong chủ, đang hôn mê, lưng dày thêm một lớp giáp rùa! Đào không nổi!
editor: bemeobosua
Phượng Khê thấy gió yên biển lặng, bèn sai đám Xích Yên Lý thả nàng ra ngoài.
Đám cá chép này như c.h.ế.t lâm sàng, không thèm phản ứng.
Phượng Khê chậm rì rì nói:
“Nếu không thả ta ra, thì ta đành chuyên tâm đi tìm chỗ giấu bảo vật của Long tộc các ngươi vậy!
Dù sao trong nhẫn trữ vật của ta cũng đầy đồ ăn, ở đây nằm chơi một vạn năm cũng chẳng ch/ết đói đâu!”
Nói chưa dứt câu, nàng đã bị thả ra ngay, ngoi lên từ hồ cá.
Vừa lên, nàng tiện tay tóm lấy một con Xích Yên Lý, bóp quai hàm, hỏi:
“Ta có đẹp không?”
Con Xích Yên Lý đó dùng toàn lực uốn éo thân mình thành… hình trái tim.
Phượng Khê mới chịu thả nó ra.
Xích Yên Lý tức đến trắng dã cả người!
Đẹp thì đẹp, nhưng tâm địa như rắn rết! Cái đồ biến thái!
Phượng Khê ra khỏi ao cá, không vào phòng ngay mà ngồi xổm bên bờ, chậm rãi nói:
“Tuy rằng các ngươi là Xích Long, Xích Long cũng là các ngươi, nhưng rốt cuộc cũng khác nhau!
Xích Long chỉ có một mạng, còn các ngươi thì có tới mười hai mạng!
Vậy nên cứ làm Xích Yên Lý thế này chẳng phải an toàn hơn sao? Việc gì phải cố biến thành một con cá chạch?
Nói không chừng các ngươi tu luyện dần dần có thể hóa thành mười hai con rồng, đó mới là chân chính cá chép vượt Long Môn!
Lúc đó, Long tộc của các ngươi sẽ được phục hưng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-924.html.]
Đám Xích Yên Lý nghe mà động lòng!
Đúng thế, tuy là phân thân của Xích Long, nhưng cũng không hoàn toàn là nó!
Phượng Khê thấy đám cá chép đuôi ngoáy tít cả lên, lòng buồn cười không thôi.
Xích Long với đám Xích Yên Lý này đúng là giống hai loại nhân cách: lúc thì Xích Long mạnh mẽ đè đầu cưỡi cổ, lúc thì đám cá chép giành quyền làm chủ. Mà rõ ràng, cá chép dễ lừa hơn nhiều!
Thế nên nàng càng thích đám cá chép hơn là cái tên Xích Long hết bài này tới bài khác gào rú đầy kịch tính kia.
Đây cũng là món quà “đáp lễ” nàng dành cho Xích Long.
Không cách nào khác, nàng bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!
Lúc trước bị nó nhấn nước đến nỗi mặt mũi đầy má/u, tuy đã uống đan dược tốt nhất rồi, nhưng giờ mặt vẫn còn đau đây!
Lừa xong đám cá chép, Phượng Khê mới về phòng, vốn chỉ định nằm giả vờ để phòng có người tới thăm, ai ngờ mệt quá ngủ thiếp đi thật.
Nàng thì ngủ ngon lành, còn Trường Sinh Tông thì loạn như ong vỡ tổ.
Người bị lôi lên đầu sóng ngọn gió chính là Hàn phong chủ.
Tuy giữ được mạng, nhưng thương tích đầy mình, lại bị chứng thực là mục tiêu truy sát của thiên lôi, khiến Chu Tước Phong nội bộ xôn xao, không ít người bắt đầu muốn đổi phong chủ.
Dù sao chẳng ai muốn đi theo một vị sớm muộn gì cũng bị trời đánh cả!
Còn nói gì tới tiền đồ?
Bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng lo sốt vó, tuy chỉ bị lôi đánh tượng trưng một chút, nhưng vẫn là bị đánh!
Tỉnh lại rồi nhớ lại chuyện mình từng làm, ai nấy chỉ muốn tự vả cho tỉnh!
Trong danh sách “bị đánh” còn có Thẩm Chỉ Lan.
Lúc ở trận pháp thì phun m/áu, sau lại bị Quân Văn làm cho ngất, rồi bị thiên lôi đánh thêm lần nữa, đúng là nguyên khí đại thương.
Về tới chỗ ở, nàng càng nghĩ càng giận, liền đem Bát Vĩ Tuyết Hồ ra hành hạ cho hả giận.
Bát Vĩ Tuyết Hồ đã tê liệt cảm xúc.
Thậm chí từng nghĩ tới cái ch/ết.
Nhưng ch/ết thế thì quá hèn, quá tiện nghi cho chủ nhân ác độc này.
Sau từng đợt tra tấn, lòng trung thành của nó đã hóa thành hận thù.
Nó là hồ ly, không phải không có tâm cơ, chỉ là trước giờ chưa từng dùng với chủ nhân mà thôi.
Nhưng Thẩm Chỉ Lan không xứng làm chủ nhân của nó.
Nó muốn báo thù!
Dù cá ch/ết lưới rách, cũng phải báo thù.
Nó sẽ đợi thời cơ.
Tư Mã tông chủ thì quay như chong chóng để xử lý mớ hỗn loạn thiên lôi để lại.
Dù vậy, hắn vẫn tranh thủ thời gian đến thăm Phượng Khê.
Thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, hắn thể hiện một phen quan tâm, còn chủ động đưa nàng 4100 vạn linh thạch.
Ngộ Đạo Phong có tổng cộng 54 người tham gia tuyển chọn thí luyện, trừ ba người Phượng Khê, còn lại đều là đệ tử của hắn.
Trừ mười suất Phượng Khê đã lấy linh thạch rồi, còn lại 41 suất, mỗi suất giá 100 vạn linh thạch.
Phượng Khê vui vẻ nhận lấy, không khách sáo gì.
Tư Mã tông chủ ánh mắt lóe sáng, hỏi:
“Tiểu Khê à, ngươi nói thiên lôi đó thật sự nhằm vào Hàn phong chủ sao? Nếu vậy sao nó không đánh ch/ết hắn luôn?”
Phượng Khê nghiêng đầu nghĩ ngợi, đáp:
“Có khi nào nó thấy đánh ch/ết một lần không vui? Cho nên định chơi vài lượt rồi mới ăn? Kiểu như mèo vờn chuột ấy mà!”
Tư Mã tông chủ: “…… Thế ngươi nói, sao đánh xong nó còn bay vòng vòng khắp nơi?”
Phượng Khê lập tức: “Đương nhiên là để quen thuộc địa hình rồi! Không quen thì lần sau đi bắt người kiểu gì?”
Tư Mã tông chủ: “……”
Mặc dù ta không có chứng cứ, nhưng ta cảm thấy… ngươi là đang nói hươu nói vượn đấy.