Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 925
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
925. Dùng từ cũng thật sinh động mà!
Tư Mã tông chủ cùng Phượng Khê “trò chuyện” suốt nửa ngày, cái gì cũng nói, mà cuối cùng lại có cảm giác như chẳng nói được gì.
Cuối cùng, ông chỉ đành dặn dò nàng dưỡng thương cho tốt rồi rời đi.
Tư Mã tông chủ vừa mới quay lại thư phòng, thì Doãn trưởng lão, người xuất qu/ỷ nhập thần, đã lập tức xuất hiện.
Thực ra, khi thiên lôi xông vào Hạo Thiên thánh cảnh, Doãn trưởng lão cũng đi cùng Tư Mã tông chủ và mấy vị trưởng lão khác vào trong.
Tư Mã tông chủ có chút cảm giác được gì đó, nhưng ba vị thái thượng trưởng lão khi ấy chỉ chăm chăm vào thiên lôi, hoàn toàn không để ý đến.
Doãn trưởng lão thì khác. Ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh. Nếu thiên lôi mà thực sự đánh về phía Hạo Thiên Kính, ông sẽ lập tức ra mặt, gánh bớt một phần lôi lực thay.
Dù sao thì ông cũng sắp đến kỳ thiên kiếp, ch/ết cũng không tiếc, vì Trường Sinh Tông, vì nhiệm vụ mà hy sinh thân mình cũng được.
May mà thiên lôi chỉ quần quanh Hạo Thiên Kính mấy vòng rồi bay đi, ông mới âm thầm thở phào.
Nhưng còn chưa kịp thở xong, lại thấy thiên lôi bắt đầu nhảy nhót khắp nơi trong Trường Sinh Tông. Sợ nó đánh trúng đệ tử vô tội, ông đành đuổi theo phía sau thiên lôi, sẵn sàng xông ra cứu người bất cứ lúc nào.
editor: bemeobosua
Còn vì sao lúc thiên lôi đánh Thẩm Chỉ Lan, Hàn phong chủ và bốn vị thái thượng trưởng lão mà ông không ra tay cứu, thì… một phần là do bất ngờ quá, chưa kịp phản ứng.
Phần còn lại… thì kể cả có phản ứng cũng chẳng cứu.
Ông chỉ nghĩ đến chuyện cứu người, chứ không phải cứu mấy kẻ thích chơi trò mưu mô.
Khó khăn lắm thiên lôi mới bay đi, Doãn trưởng lão lại lập tức phi đến chỗ Phượng Khê.
Nghe thấy Phượng Khê và Quân Văn “tán gẫu”, rồi lại bị dắt mũi, lo lắng bốn vị phong chủ âm thầm tính kế vì danh ngạch Hạo Thiên Kính, ông lại chạy đến bốn phong… nghe lén.
Dù sao thì cũng khiến ông bận tối mắt tối mũi, chưa bao giờ bận bịu đến mức này trong cả đời tu hành.
Giờ mới rảnh tay tới gặp Tư Mã tông chủ.
Vừa gặp mặt, Doãn trưởng lão đã lên tiếng:
“Giờ chuyện Hàn Trí Đức bị thiên lôi đánh cũng đã rõ ràng rồi, có thể diệt trừ hắn luôn chưa?”
Tư Mã tông chủ tất nhiên hiểu vì sao Doãn trưởng lão lại vội vàng như vậy, rất đơn giản: ông ta muốn một danh phận.
Muốn danh phận “sư phụ” của ba người Phượng Khê.
Tư Mã tông chủ lập tức đáp:
“Doãn trưởng lão, tuy giờ nhân tâm Chu Tước phong đã bắt đầu d.a.o động, nhưng thế lực của Hàn Trí Đức phức tạp, giờ chưa phải thời điểm thích hợp để động đến hắn.
Chi bằng chúng ta kiên nhẫn thêm chút nữa, đợi nội bộ Chu Tước phong tự rạn nứt, lúc đó ra tay sẽ chắc chắn hơn, lại tránh được tổn thất không cần thiết.”
Doãn trưởng lão nghe vậy thì tỏ vẻ không vui, nhưng suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy Tư Mã tông chủ nói có lý, bèn hừ lạnh:
“Ngươi ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá do dự! Đổi lại là đồ nhi bảo bối của ta thì đã sớm ra quyết định rồi! Nếu không phải nhờ con bé, ngươi nghĩ sao có thể giành được nhiều danh ngạch như vậy?”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ta tạm thời không bàn tới chuyện “giúp ta giành danh ngạch” là sao nhé. Ngươi là trưởng lão hộ phái của Trường Sinh Tông, lẽ ra phải đứng về phía tông môn, ngươi tưởng ngươi là người ngoài à?
Chưa kể… ngươi có biết không, rất có thể thiên lôi kia chính là do đồ nhi nhà ngươi gọi tới đó?
Nhưng ông không nói gì cả.
Bởi vì ông cảm thấy, với cái trạng thái “bị ma ám” hiện tại của Doãn trưởng lão, có nói cũng vô ích. Chưa chắc ông ấy đã tin, mà biết đâu còn quay lại chửi ông một trận.
Tư Mã tông chủ lập tức đổi chủ đề: “Doãn trưởng lão, ngài nói xem, bốn vị thái thượng trưởng lão sẽ lựa chọn thế nào? Ép ta nhường danh ngạch, hay là chọn cách hao tổn thần thức để tăng thêm số người được vào Hạo Thiên Kính?”
Doãn trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nếu không có chuyện thiên lôi, bốn lão kia tám phần là sẽ giở trò mưu hèn kế bẩn, bắt ép ngươi nhường danh ngạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-925.html.]
Nhưng giờ thì khác. Bị thiên lôi đánh cho một trận, lương tâm mấy chục năm không dùng đến cũng bị đánh bật dậy rồi, lại còn muốn cứu vãn hình tượng trong lòng đệ tử, khả năng cao là họ sẽ chọn hao tổn thần thức để mở rộng danh ngạch.”
Tư Mã tông chủ nhìn Doãn trưởng lão bằng ánh mắt khác xưa, không nói đến chuyện “bắt đúng mạch”, chỉ riêng việc dùng từ đã sinh động đến vậy rồi!
Ông đâu biết rằng, Doãn trưởng lão xưa nay lười suy nghĩ mấy chuyện hao tổn trí óc thế này, tất cả những lời vừa nói… đều là nguyên văn lời Phượng Khê!
Hai ngày nay, mỗi lần rảnh rỗi ghé sân Phượng Khê chơi là nghe được hết.
Tư Mã tông chủ khéo léo tâng bốc Doãn trưởng lão mấy câu.
Doãn trưởng lão hơi có chút chột dạ, nhưng lại nghĩ: đồ đệ ta nói cũng như ta nói, ta đường đường chính chính, không thẹn với lòng! Nghĩ vậy xong, chắp tay sau lưng, ông kiêu ngạo nói:
“Thanh Hoằng à, ngươi còn trẻ, nên học hỏi nhiều từ ta, đặc biệt là trong cách làm người xử thế, ắt sẽ có tiến bộ vượt bậc!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ngươi mấy trăm năm không bước ra khỏi động, còn không biết ngượng mà dạy ta xử thế?
Nhưng thôi, ông cũng đồng tình với nhận định của Doãn trưởng lão, khả năng lớn là bốn vị thái thượng trưởng lão sẽ chấp nhận hao tổn thần thức để tăng thêm số người vào Hạo Thiên Kính.
Quả nhiên, cách một ngày sau, bốn vị thái thượng trưởng lão gửi tin cho Tư Mã tông chủ, bảo ông đến Hạo Thiên thánh cảnh để bàn chuyện quan trọng.
Lúc gặp mặt, Tư Mã tông chủ giật mình.
Mới vài ngày không gặp mà bốn người kia ai cũng gầy rộc hẳn đi.
Đặc biệt là Quý trưởng lão, hai quầng thâm mắt trông như bị người ta đánh vậy!
Càng khiến Tư Mã tông chủ kinh ngạc là thái độ của họ với ông rõ ràng thân thiện hơn hẳn trước kia, Quý trưởng lão thậm chí còn đích thân rót trà mời ông.
Phản ứng đầu tiên của Tư Mã tông chủ là: Không lẽ bốn lão này muốn hạ độc mình?!
Nhưng nghĩ lại thì thấy mình nghĩ nhiều, nếu họ thực sự muốn ra tay, đã làm từ lâu chứ chẳng đợi tới giờ.
Dù sao thì… ông cũng không uống trà. Quân tử không đứng dưới mái hiên nguy hiểm, cẩn tắc vô áy náy.
Bốn vị thái thượng trưởng lão chỉ cần thể hiện thái độ là đủ, cũng chẳng bận tâm ông có uống hay không.
Bá trưởng lão hỏi han vài câu về việc xử lý hậu quả, sau đó mới đi vào chính đề:
“Tông chủ, tuy trận pháp thí luyện trước đó có chút trục trặc, nhưng chúng ta không có ý kiến gì với kết quả cuối cùng. Với 54 danh ngạch của Ngộ Đạo Phong, chúng ta hoàn toàn tán thành.
Có điều, do chúng ta xử lý không thỏa đáng khiến ảnh hưởng đến các đệ tử bốn phong còn lại, nên chúng ta dự định thêm cho mỗi phong mười danh ngạch. Tông chủ thấy sao?”
Tư Mã tông chủ hơi sững người, rồi lập tức đáp:
“Mỗi phong thêm mười danh ngạch… có hơi nhiều quá không? Không phải vì chuyện khác, mà ta lo điều đó sẽ tạo thành tổn hại rất lớn với thần thức của các vị!”
Bốn vị thái thượng trưởng lão nghe vậy, trong lòng như ngũ vị hương hỗn tạp.
Khi bốn phong nghe nói được thêm mười danh ngạch, đã có người lập tức kêu quá ít, bảo mười lăm cái mới vừa!
Chẳng ai nghĩ đến, họ phải trả giá đắt thế nào để có được những danh ngạch ấy.
Tuy sau đó ai cũng vội vã “thu lời lại”, nhưng trong lòng bốn trưởng lão vẫn thấy khó chịu.
Tất nhiên, họ biết Tư Mã tông chủ nói câu này cũng không hẳn thật lòng, nhưng ít ra cũng khiến người ta thấy dễ chịu hơn.
Họ lại một lần nữa cảm thán trong lòng: Tư Mã Thanh Hoằng này đúng là mạnh hơn hẳn bốn vị phong chủ kia, bọn họ cần phải nghiêm túc suy nghĩ lại kế hoạch tiếp theo.
Tư Mã tông chủ mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi tinh tế này, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bốn lão già kia sau khi bị sét đánh lại thông suốt ra điều gì rồi?
Thực ra vốn nên như vậy từ lâu rồi!
Bốn người các ngươi là thái thượng trưởng lão của tông môn, địa vị tôn quý, nên chăm chỉ tu luyện mới phải, sao lại cứ phải tranh giành quyền lực, đấu đá mưu mô làm gì cho mệt?!
Về khoản này thì Doãn trưởng lão làm rất tốt, mấy trăm năm rồi cũng không thấy ra mặt, càng khỏi nói đến việc nhúng tay vào chuyện gì.
Chỉ là, rất nhanh sau đó hắn lại nhớ đến mấy việc “tốt” mà Doãn trưởng lão từng làm…