Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 926

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

926. Ngôn ngữ thực sự là một môn nghệ thuật.

Tư Mã tông chủ cảm thấy bản thân đúng là quá khổ rồi!

Nghe nói mấy người đứng đầu bốn môn phái lớn ở Bắc Vực ai nấy đều sống ung dung nhẹ nhàng, không có ai thảm như hắn!

Ít nhất trong môn phái người ta không có kẻ thù truyền kiếp đội mồ sống dậy hành hắn!

Cũng chẳng có tranh đấu quyền lực với cha sống dai không ch/ết nổi!

Trong lúc hắn còn đang nghĩ tới nghĩ lui, Bá trưởng lão bỗng thở dài:

“Dù việc này có làm tổn thương thần thức bốn người chúng ta, nhưng nếu đã là cái nhân mình gieo, thì cũng chỉ đành nuốt quả đắng mà thôi.

Nếu ngươi không có ý kiến gì, thì quyết định vậy đi.”

Nếu đổi lại là Phượng Khê, chắc chắn sẽ không dễ gì đồng ý như vậy. Dù gì thì việc các phong còn lại tăng thêm danh ngạch thực chất là khiến đệ tử Ngộ Đạo Phong khó giành được cơ duyên hơn.

Cho nên, mấy phong kia ít nhất cũng nên bồi thường cho Ngộ Đạo Phong.

Mà nếu không bồi thường gì, thì chí ít cũng phải để bốn vị thái thượng trưởng lão cùng các phong chủ ghi nhớ ơn tình lần này của Ngộ Đạo Phong, để sau này còn mặc cả vụ khác chứ!

Nhưng Tư Mã tông chủ mấy năm nay toàn bị đè đầu cưỡi cổ, nay mới vừa hời được chút đỉnh, lại còn là món hời lớn, nên cũng không dám làm căng, sợ được một mất mười.

Thế là, hắn không nói gì thêm.

Lúc này, Bá trưởng lão bỗng đổi chủ đề:

“Tông chủ, nha đầu Phượng Khê kia thương tích ra sao rồi?”

Tư Mã tông chủ thoáng ngập ngừng, đoán không ra ẩn ý trong lời này, nhưng vẫn đáp:

“Tuy vẫn còn hơi yếu, nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại.”

Bá trưởng lão gật đầu:

“Nếu đã vậy, bảo nó sáng mai tới đây một chuyến, bốn người chúng ta có chuyện muốn bàn riêng với nó.”

Tư Mã tông chủ trong lòng hơi trầm xuống. Gọi một mình Phượng Khê tới... là có ý gì đây?

Lẽ nào định bịt đầu diệt khẩu?

Tuy hắn cũng nghi ngờ vụ thiên lôi là do Phượng Khê gây ra, nhưng xét trên đại cục lẫn cảm tình cá nhân, hắn đều không muốn Phượng Khê gặp chuyện. Vừa định tìm cớ từ chối, Bá trưởng lão đã cười nói:

“Tông chủ, ngươi yên tâm. Chúng ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình con nhím trận pháp, biết đâu có thể dựa vào đó mà nghĩ ra cách phá giải trận bàn tự hủy.

Nếu ngươi không yên tâm, thì sáng mai cứ đi cùng nó cũng được.”

Tư Mã tông chủ nghe hắn nói không giống đùa, bèn cười đáp:

“Tiền bối khách sáo rồi, ta có gì mà không yên tâm. Chỉ là nha đầu kia đa nghi lắm, hơn nửa khả năng là nó sẽ bắt ta đi cùng cho chắc.”

Bốn vị thái thượng trưởng lão: “……”

Ngôn ngữ quả thật là một môn nghệ thuật.

Sau khi rời khỏi Hạo Thiên thánh cảnh, Tư Mã tông chủ liền kể chuyện này với Phượng Khê.

Ban đầu hắn còn tưởng phải dỗ dành thuyết phục một phen, ai ngờ Phượng Khê lại rất sảng khoái đồng ý:

“Tông chủ à, tuy ta không mấy muốn đi, nhưng vì không muốn để ngài khó xử, dù là d.a.o núi hay lửa biển ta cũng phải xông vào!”

Tư Mã tông chủ: “……”

Xem ra Doãn trưởng lão nói đúng thật, về khoản đối nhân xử thế, hắn đúng là nên học hỏi. Nhưng không phải học theo Doãn trưởng lão, mà phải học theo con nha đầu này mới đúng!

Thật ra Phượng Khê cũng không quá lo lắng mấy vị thái thượng trưởng lão muốn gi/ết mình. Nếu thật có sát tâm, thì người ta đã tranh thủ đêm hôm lẻn đến ch/ém một da/o rồi, cần gì phải gọi nàng vào tận Hạo Thiên thánh cảnh?

Huống hồ, trong thánh cảnh này chắc chắn có nhiều thứ tốt, bốn vị thái thượng trưởng lão thì lại lắm của nhiều tiền, biết đâu đi một chuyến lại vớ được gì ngon lành!

Phượng Khê thì không ý kiến gì, nhưng Doãn trưởng lão thì có!

Ngay khi nhận tin từ Tư Mã tông chủ, ông liền xông tới mắng hắn một trận ra trò.

Tư Mã tông chủ nghe thấy mình bị gọi từ "Thanh Hoằng" thành "Tư Mã tiểu nhi", liền cảm thấy vô cùng câm nín.

Chờ Doãn trưởng lão mắng đã đời, Tư Mã tông chủ mới từ tốn giải thích:

“Doãn trưởng lão à, có câu: chỉ có kẻ trộm ngàn ngày, đâu có ai canh trộm ngàn ngày?

Nếu bốn vị thái thượng trưởng lão thật sự có sát tâm, thì dù Phượng Khê không vào thánh cảnh, họ cũng có thể ra tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-926.html.]

Huống hồ, chẳng phải sau này khi Phượng Khê vào Hạo Thiên Kính thì kiểu gì cũng phải tới thánh cảnh sao? Lẽ nào ngài không cho nó đi?

Trốn cũng chẳng thoát!

Hơn nữa, con nha đầu đó còn ranh mãnh hơn cả khỉ, nếu bốn vị trưởng lão không có sát ý thì tốt, chứ nếu có thật, biết đâu còn bị nó chơi ngược lại!

Ta lại cảm thấy hình như sau vụ bị thiên lôi đánh, bốn người họ có vẻ cũng ngộ ra được điều gì đó...

Dù thế nào, ta cũng không yên tâm, nên mới nói thẳng là ta sẽ đi cùng Phượng Khê. Dù phải đánh cược cả mạng mình, ta cũng không để con bé gặp chuyện gì!

Chỉ là... không ngờ ngài lại...”

Nói đến đây, Tư Mã tông chủ thở dài, không tiếp tục nữa.

Doãn trưởng lão lập tức cảm thấy có chút chột dạ, hình như... ông hiểu lầm Tư Mã tiểu nhi rồi.

Ông liền ho hai tiếng, rồi nói:

“Thanh Hoằng à, lúc nãy ta chỉ là nhất thời nóng nảy thôi, ngươi đừng để bụng. Ta không yên tâm người khác chứ làm sao lại không yên tâm ngươi được!

Ngươi là hậu bối ta xem trọng nhất đấy!

Tất nhiên... nếu so với đồ nhi bảo bối của ta thì ngươi vẫn kém một chút.”

Tư Mã tông chủ: “……”

Câu sau hoàn toàn có thể không nói cũng được mà!

Thật ra, Doãn trưởng lão cũng muốn đi cùng, nhưng lần trước là nhờ thiên lôi khiến mấy lão kia thất thần, chứ lần này mà ông đi nữa thì kiểu gì cũng bị phát hiện.

Thôi thì đành bỏ.

Sáng hôm sau, Tư Mã tông chủ dẫn Phượng Khê vào Hạo Thiên thánh cảnh.

Phượng Khê tò mò nhìn ngó xung quanh, nơi này còn khí thế hơn cả Vô Vi thánh địa của bảy vị thái thượng trưởng lão bên Lang Ẩn Uyên nữa!

Thật biết hưởng thụ nha!

Nhưng thứ khiến nàng chú ý nhất, vẫn là tấm gương cổ xưa ở phía xa kia!

Phượng Khê nghĩ thầm: Chắc đây chính là Hạo Thiên Kính!

Nàng cảm thán nói với Tư Mã tông chủ:

“Thần khí duy nhất của cả Cửu U đại lục quả thật khác biệt, vừa nhìn đã thấy vàng rực lấp lánh!”

Tư Mã tông chủ: “……”

Hạo Thiên Kính là màu xám, ngay cả mặt gương cũng tối om, con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó vàng lấp lánh?

Chắc nha đầu này hoa mắt vì tiền, thấy món này đắt nên tưởng đâu nó lấp lánh thật!

Tư Mã tông chủ cũng lười vạch trần, chỉ “ừ hử” qua loa rồi giục:

“Bốn vị thái thượng trưởng lão đang chờ trong căn lều phía trước, chúng ta nhanh đi thôi!”

Hắn không biết rằng, Phượng Khê thật sự không nói đùa, trong mắt nàng, Hạo Thiên Kính đúng là màu vàng óng, lại còn toát ra hào quang lấp lánh.

Ngay khoảnh khắc cả hai dời ánh nhìn đi, mặt kính của Hạo Thiên Kính khẽ gợn sóng một cái, rồi tan biến ngay sau đó.

editor: bemeobosua

Chốc lát sau, Phượng Khê theo Tư Mã tông chủ đến trước căn lều nơi bốn vị thái thượng trưởng lão đang ngồi tọa thiền.

Nhìn bốn căn nhà cỏ, Phượng Khê thầm nghĩ: Diễn sâu thật!

Tông môn mỗi năm đều cung cấp vô số tài nguyên, các phong khác chắc chắn cũng không thiếu đồ tốt biếu các vị này, vậy mà các ngài lại ở lều tranh?

Làm vậy để luyện cho tâm không tham chăng?!

Nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình sai, hơn nữa là sai thê thảm.

Năm gốc cẩu linh căn trong đan điền nàng đồng loạt quỳ xuống dập đầu không ngừng, mục tiêu chỉ có một: chúng muốn ăn cỏ của mấy căn lều đó!

Không cần hỏi, chắc chắn mấy khóm cỏ đó không phải đồ thường!

Thì ra không phải mấy lão kia cố ý diễn sâu, mà là nàng... không có con mắt nhìn hàng!

Lúc này, nàng nhìn lại bốn gian nhà tranh kia, lập tức thấy… không giống lúc đầu nữa rồi!

Nhà tranh gì chứ? Rõ ràng là Kim Loan Điện* còn gì nữa!

(*Kim Loan Điện: Tên điện chính trong hoàng cung, nơi vua thiết triều, ý chỉ chỗ ở cao quý, quyền uy.)

Loading...