Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 927

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

927. Bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng không biết nhìn hàng!

Lúc này, cả bốn vị Thái thượng trưởng lão đều đang tụ tập trong sân của Bá trưởng lão. Tư Mã tông chủ liền đưa Phượng Khê tới đó.

Cổng viện vừa mở, hai người bước vào, hành lễ chào hỏi bốn vị Thái thượng trưởng lão.

Bốn người gật đầu đáp lễ, sau đó Bá trưởng lão lên tiếng:

“Phượng Khê, hôm nay gọi ngươi tới là muốn xem con nhím mà ngươi ký khế ước kia một chút. Có thể thả nó ra để chúng ta nhìn thử không?”

Phượng Khê làm ra vẻ khó xử:

“Bốn vị trưởng lão, không phải ta keo kiệt, chủ yếu là cái con nhím to kia đầu óc nó không được bình thường cho lắm...

Tật xấu thì nhiều lắm, chỉ riêng cái tật thích nhảy nhót lung tung, đặc biệt là thích đào hố, ta sợ thả nó ra lại lỡ đụng trúng mấy vị, vậy chẳng phải ta mang tội lớn sao?!”

Bá trưởng lão cười: “Không sao đâu, nếu nó gây ra chuyện gì, chúng ta cũng không trách ngươi.”

Phượng Khê nghe thế, mới gượng gạo nói:

“Nếu trưởng lão đã nói vậy, vậy ta thả nó ra nhé!

Nhưng mà nói trước, con nhím này ta cực khổ lắm mới có được, dù nó có gây họa thì cũng không được làm hại nó đâu đó!”

Bá trưởng lão gật đầu: “Được rồi.”

Lúc này Phượng Khê mới thả con nhím ra.

Nó cuộn tròn lại thành một cục, nằm im không nhúc nhích.

Bá trưởng lão trong lòng bật cười:

Xem ra Phượng Khê nói dóc rồi! Nhím gì mà ngoan quá trời!

Ông đang nghĩ vậy, chưa dứt ý, con nhím kia “vèo” một cái, lao thẳng về phía nhà tranh của Bá trưởng lão!

Nó bắt đầu đào bới loạn xạ, gai nhọn trên người dính đầy cỏ khô!

Trong đầu nó vang lên lời chủ nhân:

Một bụi cỏ = một viên đậu đường!

Ta lăn! Ta lăn! Ta lăn hết sức!

Cái “đậu đường” mà con nhím nói thực ra là thú hạch khư thú. Phượng Khê chỉ cho nó loại màu trắng thôi, nhưng nhờ thể chất đặc biệt của nó, hiệu quả lại vô cùng tốt.

Nó cũng cực kỳ mê ăn.

Thế nên nghe Phượng Khê nói “một bụi cỏ đổi một viên đậu đường”, nó liền hận không thể nuốt luôn nguyên một bụi cỏ, rồi nhả lại cho chủ nhân!

Phượng Khê vốn lo mấy vị Thái thượng trưởng lão sẽ trách móc mình, ai ngờ quay sang lại thấy mặt họ không hề có vẻ tức giận, ngược lại... toàn là kinh ngạc!

Phượng Khê không khỏi cảm khái:

Bỏ qua chuyện nhân phẩm đi, chí ít thì bốn vị trưởng lão này có một ưu điểm to đùng, không hề keo kiệt!

Cái nhà tranh quý như vậy bị con nhím phá banh chành mà vẫn chẳng ai nổi giận!

Nhưng rất nhanh, nàng liền nảy ra một giả thuyết…

Hay là… mấy vị này thật ra cũng không biết nhìn hàng?!

Không lẽ họ không nhận ra mấy loại cỏ quý này sao?!

Càng nghĩ nàng càng thấy khả năng này cao! Trong đầu lập tức tính toán loạn xạ, bàn tính gõ “lóc bóc lóc bóc”, đến mức hạt bàn tính như sắp bay thẳng vào mặt mấy vị trưởng lão!

Tuy trong bụng đang hí hửng, ngoài miệng nàng vẫn không quên hét to om sòm:

“Đại Nhím! Ngừng tay ngay cho ta! Dừng trảo lại mau!”

“Ngươi mà còn phá nữa, ta về nhà hầm ngươi đó!”

“Đây là chỗ của Bá trưởng lão, ngươi đang tìm đường c/hết đấy à?!”

Đáng tiếc, nàng la nàng, Đại Nhím vẫn cứ tiếp tục lăn bừa lộn xộn.

Cuối cùng, Phượng Khê phải xách Mộc Kiếm ra dọa mới dừng được nó lại.

Hiện giờ nhìn nó chẳng khác nào đống cỏ khô di động, người đầy rơm rạ dùng để sửa nhà.

Trong lòng Phượng Khê thầm khoái chí:

Về khoản phá thảo, con nhím to này đâu thua gì mật lửng khư thú đâu chứ!

Nàng bày ra vẻ mặt áy náy nói với Bá trưởng lão:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-927.html.]

“Tuy ngài đã nói là sẽ không trách tội ta nếu Đại Nhím gây họa, nhưng mà nhìn nó phá nhà ngài ra thế này, ta vẫn thấy áy náy vô cùng.

Ngài yên tâm, ta tuyệt đối không quỵt nợ, chi phí sửa nhà để ta lo!

Ngài cũng đừng ở cái nhà tranh nhỏ này nữa, để ta xây cho ngài căn nhà to, đẹp xinh xắn luôn!”

Bá trưởng lão xua tay: “Không sao, sửa lại là được.”

Hiển nhiên, ông chẳng quan tâm tới căn nhà, nói xong thì lập tức chăm chú quan sát con nhím. Ba vị trưởng lão khác cũng thế.

Phượng Khê càng thêm chắc chắn:

Bốn vị Thái thượng trưởng lão này đúng là không biết nhìn hàng!

Trong lòng nàng hớn hở vô cùng.

Hạo Thiên Thánh Cảnh đúng thật là chốn phúc địa mà!

Nghĩ vậy, nàng vừa cười vừa nói:

“Nó người đầy cỏ, để ta rửa sạch cho dễ bề quan sát.”

Phượng Khê vừa nói xong liền rất tự nhiên tháo đống cỏ khô đang gác trên con nhím to xuống, sau đó thản nhiên thu nó vào nhẫn trữ vật.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão và cả Tư Mã tông chủ cũng chẳng ai để ý, chỉ tưởng nàng không muốn làm bẩn sân mà thôi.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão nghiên cứu nửa ngày trời vẫn không hiểu được nguyên do, có điều Phượng Khê nói cũng không sai, con nhím to này đúng là trông hơi… đần thật.

Đứng một chỗ suốt cả buổi, chẳng những không nhúc nhích mà đến cả con ngươi cũng hầu như không xoay chuyển.

Nhưng bọn họ nào có biết, tâm tư của đại nhím căn bản không đặt trên mấy ông già kia, giờ phút này nó đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên dính thêm mấy nhúm cỏ vào người để Phượng Khê… đừng chê thiếu!

Lúc này, bốn vị Thái thượng trưởng lão bắt đầu dò hỏi Phượng Khê về quá trình thu phục con nhím, đặc biệt là khi nàng ngộ đạo, con nhím có biểu hiện khác thường nào không.

Phượng Khê cũng thấy hứng thú với sự thay đổi của con nhím, không chỉ kể hết mọi chuyện mình biết mà còn thường xuyên hỏi han chính con nhím.

Còn con nhím thì rất phối hợp, cái gì biết đều nói hết, không hề giấu diếm nửa lời.

Thái độ này khiến bốn vị Thái thượng trưởng lão hơi có cái nhìn khác về Phượng Khê, dĩ nhiên… cũng chỉ là “hơi” thôi, chứ vẫn còn rất ghét nàng.

Dù gì nếu không vì nàng chen chân vào, bọn họ cũng chẳng phải hao tổn thần thức để mở rộng danh ngạch.

Thấy chẳng còn gì để hỏi nữa, bốn vị Thái thượng trưởng lão liền cầm lấy chén trà.

Tư Mã tông chủ thấy người ta bưng trà tiễn khách, đang định mở miệng cáo từ, thì không ngờ đại con nhím lại như phát điên, phóng thẳng về phía thảo phòng của Bá trưởng lão, vui vẻ như mở hội!

Phượng Khê vừa bực vừa bất lực:

“Ta đã nói rồi mà? Đầu óc nó đúng là thiếu mạch huyền, ăn nhớ mà đánh thì quên! Dù ta có đánh nó suýt ch/ết đi nữa, thì gặp chuyện nó vẫn cứ chui đầu vào!

Cũng may là ta còn có lòng tốt, chứ đổi thành người khác, chắc chẳng ai thèm giữ nó đâu!”

Bốn vị Thái thượng trưởng lão nghe xong đều rất tán đồng. Con nhím này tuy có vẻ thông minh hơn mấy con trận pháp thú, nhưng đem so với yêu thú thực thụ thì vẫn còn kém xa lắm.

Phượng Khê mệt đến thở không ra hơi mới khống chế được con nhím, có điều thảo phòng của Bá trưởng lão giờ thì… thông gió bốn phía, chỗ nào cũng có hang do nhím đào chui ra.

Phượng Khê vẻ mặt đầy áy náy, một hai đòi giúp Bá trưởng lão xây lại phòng.

Bá trưởng lão lại kiên quyết từ chối, một mặt cảm thấy không cần thiết, mặt khác trong lòng cũng hơi lo, Phượng Khê… không có lòng tốt như vậy đâu.

Câu cổ ngữ “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (không có chuyện gì mà tự dưng tử tế, không gian trá thì cũng là cướp bóc) không phải nói chơi. Con nha đầu chế/t tiệt này, lỡ đâu lại giở trò gì mờ ám trong phòng thì sao?

Phượng Khê thở dài:

“Ngài không cần thì thôi, ta cũng không tiện ép. Vừa hay đống Lôi Kích Mộc ta có cũng chẳng nhiều lắm, giữ lại để ta dùng vậy!”

Bá trưởng lão nghe xong trợn tròn mắt!

Cái gì cơ?

Lôi Kích Mộc?!

editor: bemeobosua

Đó chẳng phải là loại linh mộc đặc thù chỉ có Yếm tộc mới trồng được sao?

Thứ đó có khả năng… kháng thiên lôi đấy!

Nếu lấy Lôi Kích Mộc để dựng nhà, lỡ mà có lôi kiếp thật thì chẳng phải phòng sẽ được bảo vệ thêm mấy tầng sao?!

Chỉ là… sao con nha đầu c/hết tiệt này lại tự dưng tốt bụng vậy chứ?

Cảm giác cứ như đang có chuyện mờ ám ở đâu đó.

Bá trưởng lão còn đang cân nhắc thiệt hơn, thì Quý trưởng lão bỗng quay sang cười nói với ông:

“Nếu ngươi muốn ở nhà tranh, chi bằng thế này, ta đưa nhà ta cho ngươi, để Phượng Khê xây lại cho ta căn nhà mới bằng Lôi Kích Mộc!”

Bá trưởng lão: “……”

Loading...