Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 928
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
928. Đây chẳng phải là đang giúp bọn họ xây hẳn một con đường tu đạo rộng mở thông thiên sao?!
Bá trưởng lão giận đến nghẹn họng, cảm thấy Quý trưởng lão đúng là hết thuốc chữa!
Ai mà chẳng biết nhà tranh càng tốt thì càng dễ bị sét đánh cơ chứ?!
Phượng Khê là do khiến ta chịu thiệt nên mới đòi bồi thường, liên quan gì tới ngươi chứ?!
Quý trưởng lão đương nhiên cũng biết hành động của mình có hơi mặt dày, nhưng chẳng còn cách nào, bị thiên lôi đánh cho một trận khiến hắn ám ảnh tâm lý nặng nề!
Trong lòng hắn cứ thấy nếu mình còn tiếp tục bao che cho Hàn Trí Đức, kiểu gì cũng có ngày bị thiên lôi bổ trúng!
So với Bá trưởng lão thì hắn còn cần nhà tránh sét gấp hơn!
Bá trưởng lão trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó quay sang hỏi Phượng Khê:
“Vì cái gì?”
Tuy câu này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng ai ở đây cũng hiểu ý hắn là gì.
Dù con nhím khổng lồ kia phá hỏng nhà tranh của Bá trưởng lão thật, nhưng Phượng Khê cũng không nhất thiết phải dùng Lôi Kích Mộc để bồi thường. Thứ đó quý như vậy, chẳng lẽ không có chuyện mờ ám?
Phượng Khê nghe xong, lập tức quay sang mắng:
“Trước kia ta lấy được không ít Lôi Kích Mộc từ Yếm tộc, nhưng người biết nhìn hàng thì ít, mà kẻ có tiền mua thì lại càng ít. Cho nên… khụ khụ…”
Bá trưởng lão: “……”
Thì ra cái gọi là “bồi thường” của ngươi là muốn nhân cơ hội này bán Lôi Kích Mộc cho ta à?!
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mọi chuyện!
Bảo sao con nha đầu chế/t tiệt này hôm nay lại đổi tính, thì ra là muốn kiếm tiền!
Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cái nhà tranh bị phá nát kia có khi là do chính nàng sai con nhím làm?!
Chỉ tiếc không có chứng cứ mà thôi.
Nhưng nghĩ thông suốt rồi thì hắn cũng chẳng bận tâm nữa. Dù sao nàng có chút đền bù là được, bằng không trong lòng hắn cứ thấy bực bội không yên.
Hắn hỏi Phượng Khê:
“Vậy ngươi định bán Lôi Kích Mộc cho ta giá bao nhiêu?”
Phượng Khê nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Bán từng khúc thì lằng nhằng lắm. Không bằng thế này, ta cho ngài một gói trọn bộ, xây nguyên căn nhà diện tích y như nhà tranh cũ của ngài, toàn bộ dùng Lôi Kích Mộc. Ngài đưa ta số này là được.”
Nói rồi nàng giơ một ngón tay lên.
Bá trưởng lão nhíu mày:
“Một trăm triệu? Nhiều quá! Nhiều nhất ta chỉ trả năm nghìn vạn thôi.”
Phượng Khê: (???)
Ban đầu nàng chỉ định nói một nghìn vạn thôi mà?!
Ai ngờ Bá trưởng lão lại chủ động trả tới năm nghìn vạn!
Không hổ là thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Tông, đúng là người biết ngược giá có trình độ thật!
Tuy trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra vô cùng đau khổ:
“Năm nghìn vạn thì ít quá… Nếu chỉ có chừng đó, ta chỉ có thể dùng Lôi Kích Mộc cho phần khung chính, mấy chỗ khác thì phải dùng củi khô ghép tạm thôi.”
Bá trưởng lão thản nhiên nói:
“Theo như ngươi nói thì Lôi Kích Mộc đúng là quý giá, nhưng cũng rất kén người mua. Nếu lần này ngươi không bán được, chỉ sợ sau này cũng khó bán thôi.”
Phượng Khê nghe vậy thì ra vẻ do dự rất lâu, rồi mới nghiến răng gật đầu:
“Được rồi, năm nghìn vạn thì năm nghìn vạn! Thành giao!”
Bá trưởng lão cảm thấy mình vớ được món hời lớn, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Hắn thì vui vẻ thế đấy, nhưng ba vị thái thượng trưởng lão còn lại lại bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ cũng muốn có nhà chống sét!
Đặc biệt là Quý trưởng lão, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ, vội hỏi:
“Phượng Khê à, có thể bán cho ta một căn nữa không?”
Phượng Khê cười tươi rói:
“Đương nhiên là được rồi! Có điều… phải mắc hơn chút, dù sao Linh sủng của ta phá hỏng nhà Bá trưởng lão, nên cũng phải giảm giá cho ông ấy một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-928.html.]
Thế này đi, ta cũng không đòi nhiều đâu… ngài đưa ta một trăm năm mươi triệu là được!”
Quý trưởng lão: “……”
Cái nhà tranh nát kia mà tính ra giá một trăm năm mươi triệu à?!
Năm nghìn vạn còn không đáng giá ấy chứ!
Thế là ông ta bắt đầu mặc cả kịch liệt, cuối cùng chốt giá ở mức năm nghìn lẻ một vạn.
Trọng trưởng lão và Thúc trưởng lão cũng nhanh tay đặt mua với mức giá y hệt.
Phượng Khê lập tức gọi đám đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong tới giúp xây nhà, lý do đưa ra cũng rất hợp tình hợp lý.
Hạo Thiên Thánh Cảnh là nơi cấm địa, người thường không vào được. Nhưng đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong thì khác, bọn họ đều có tư cách vào Hạo Thiên Kính, sớm muộn gì cũng vào thôi.
Bốn vị thái thượng trưởng lão nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa bọn họ sốt ruột muốn dọn vào nhà chống sét ở ngay, sợ thiên lôi quay lại đánh thêm phát nữa!
Tư Mã tông chủ nhìn toàn bộ quá trình mà không khỏi âm thầm cảm thán.
Phượng Khê rõ ràng là đang tạo cơ hội cho đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong tiếp xúc với bốn vị thái thượng trưởng lão.
Trước nay, bốn người này vốn thiên vị bốn phong khác, gần như không có giao tình gì với đệ tử Ngộ Đạo Phong. Mà cảm tình thì cần thời gian tiếp xúc mới nảy sinh, biết đâu sau này ở chung lại thân thiết hơn.
Việc này sẽ rất có lợi cho sự chuyển biến tâm cảnh của họ!
Tư Mã tông chủ nghĩ đến đây, không khỏi thầm tán thưởng:
Phượng Khê đúng là đầu óc linh hoạt, lại chân tâm với đệ tử Ngộ Đạo Phong.
Dù ban đầu nàng tới Trường Sinh Tông vì mục đích gì đi nữa, thì hiện giờ nàng thực sự giúp đám đệ tử kia không ít.
Cũng giúp hắn đỡ bận bịu rất nhiều việc.
Cũng chính vì thế, dù trong lòng hắn vẫn nghi ngờ vụ thiên lôi là do Phượng Khê giở trò, nhưng lại chẳng có tí oán trách hay phản cảm nào với nàng cả.
Phượng Khê không hiểu Tư Mã tông chủ ở đây đầu óc thế nào, nàng cho các đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong đến xây nhà cũng chỉ vì một lý do… nghe lời mà thôi.
Nếu đổi thành người khác đến tu luyện, nàng thà tháo dỡ nhà cỏ về chứ không muốn dùng cách này.
Dù sao đi nữa, mọi người ở đây nghe Phượng Khê nói ra đề nghị đều rất hài lòng, ai cũng thấy mình được lợi, ai nấy đều vui vẻ hớn hở.
Hơn nửa canh giờ sau, các đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong tung tăng kéo đến.
Họ không khỏi thầm cảm khái, ngày thường bốn vị thái thượng trưởng lão đều lười phản ứng với họ, đừng nói đến chuyện cho họ tiến vào Hạo Thiên Thánh Cảnh!
Chỉ có đội trưởng mới lợi hại thật!
Có đầu óc linh hoạt, càng nghĩ càng thấy hay!
Đội trưởng gọi họ vào là xây nhà sao?
Không phải!
Đây là để họ phô diễn bản lĩnh, mở ra một đại đạo thông thiên!
Nếu bốn vị thái thượng trưởng lão thấy được, chỉ cần một lời chỉ điểm của nhân gia, bọn họ sẽ lên cấp bằng mấy tháng tu luyện!
Quân Văn cùng Cảnh Viêm cũng theo đến, dù sao trên danh nghĩa họ cũng là đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong.
Chỉ cần Phượng Khê liếc mắt một cái, Quân Văn liền hiểu ý, trong lòng nghĩ… bốn cái nhà tranh kia chắc chắn quý giá!
Thế là, không cần Phượng Khê nói, Quân Văn đã sắp xếp Lạc Trần cùng đám người đến phụ.
Có người phụ trách giúp bốn vị thái thượng trưởng lão lau dọn vật phẩm trong phòng, có người phụ trách phá dỡ phòng ốc, có người thiết kế phòng, có người vận chuyển gỗ, có người dựng phòng...
Việc thu dọn rối ren thì do hắn cùng Cảnh Viêm đảm nhận.
Nói chơi chớ, việc quan trọng thì đương nhiên giao cho người trong nhà mới yên tâm!
Người ngoài nhìn vào thì việc thu dọn tương đối nhẹ nhàng, Quân Văn xếp người như vậy cũng rất bình thường, nên không ai nghi ngờ gì.
Thân truyền đệ tử Ngộ Đạo Phong đến với khí thế ngút trời, Phượng Khê cũng vội vàng như con quay nhỏ lăng xăng chạy khắp nơi giúp đỡ.
Chỉ khác là nàng vội không giống họ, nàng chủ yếu là nói chuyện phiếm với bốn vị thái thượng trưởng lão.
Nội dung chuyện phiếm dường như còn không có giới hạn: nàng bị Thẩm Chỉ Lan hãm hại thân thế bi thảm, chuyện nàng không ngừng phấn đấu vươn lên, mối quan hệ thâm tình với sư phụ cùng đồng môn, tài năng thiên phú trong tu luyện...
Tư Mã tông chủ: “…”
Ta dẫn ngươi đến chỉ để chạy qua sân khấu một vòng, coi như báo cáo thành tích chút đỉnh, thế mà ngươi lại biến thành kể truyện?
Mấu chốt là vai chính vẫn còn là ngươi đấy!
Gì cơ?
Tự mình viết truyện rồi tự phong truyền kỳ cho chính mình à?!