Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 929
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
929. Này câu này... sao ta nghe quen tai quá vậy?
Tư Mã tông chủ đoán rằng Phượng Khê ra sức kể lể với bốn vị Thái thượng trưởng lão là để lấy lòng họ. Nói trắng ra, là muốn tựa vào cây cao hóng mát, dựa thế mà kiếm chút lợi.
Hắn thầm buồn cười trong bụng. Nếu không có mớ ân oán trước đó, có khi bốn lão thật sẽ sinh chút thiện cảm. Nhưng mà người ta bị ngươi đào hố chôn thảm tới vậy, ngươi nghĩ chỉ bằng vài câu ba hoa là có thể xoay chuyển trời đất?
Nằm mơ đi!
Bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng cùng ý nghĩ như thế.
Trong lòng thầm nói: “Con nha đầu này đúng là ngây thơ đến lạ!”
Miệng ngươi có lanh lợi đến mấy, cũng không thể xóa sạch chuyện xấu ngươi từng làm. Còn mơ mộng từ chúng ta moi ra chút lợi lộc? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng bọn họ đâu biết, Phượng Khê vốn chẳng có ý lấy lòng ai, chỉ muốn phân tán sự chú ý của mấy vị trưởng lão và Tư Mã tông chủ, để họ đỡ mất công suy xét, nghi ngờ.
Lỡ như bị nhìn thấu cái “trò mèo” của nàng, chẳng phải là công toi sao?
Bên này còn đang dông dài, bốn vị Thái thượng trưởng lão lại lần lượt nhận được truyền âm từ bốn vị phong chủ, đại khái đều hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này cũng dễ hiểu. Mấy vị trưởng lão chính là chỗ dựa của bốn phong kia, sáng sớm đã thấy gọi Tư Mã tông chủ và Phượng Khê lên, rồi lại lôi cả đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong vào.
Không có chuyện gì mới là lạ đó!
Không điều tra rõ, chắc họ nghẹn chế/t mất!
Bốn vị trưởng lão sau khi nhận truyền tin, sắc mặt lập tức thay đổi.
Một khi đã ghét ai, thì bất kể người ta làm gì cũng thấy sai.
Hiện giờ bốn vị Thái thượng trưởng lão chính là như vậy. Vừa nghe thấy truyền âm của bốn vị phong chủ là liền... m/áu sôi lên!
Gì vậy chứ?
Bọn ta làm chút chuyện còn phải xin phép các ngươi à?
Thế nên, chẳng ai buồn trả lời.
Nhưng cũng nhờ sự chen ngang của mấy vị phong chủ, mà bốn vị trưởng lão có chút phân tâm.
Phượng Khê thì chẳng để bụng, vẫn cứ thao thao bất tuyệt, còn mặt dày vô sỉ kêu khát kêu đói, quay sang bảo Bá trưởng lão chuẩn bị trà nước với điểm tâm.
Bá trưởng lão hơi cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra một bình trà với hai đĩa bánh.
Phượng Khê chẳng hề khách sáo, hớp một ngụm trà, cắn một miếng bánh, ăn ngon lành đến mức kêu “thơm!”
Tư Mã tông chủ thầm nói: “Ta lần trước tới đây còn chẳng dám uống miếng trà nào, ngươi lại dám ăn dám uống, không sợ trúng độc chắc?!”
Bên mấy người Lạc Trần thì làm việc rất nhanh, đến chạng vạng đã sửa xong bốn gian phòng mới.
Phượng Khê lập tức hăng hái nói:
“Bốn vị Thái thượng trưởng lão, tông chủ, chúng ta cùng đi kiểm tra thị sát một chút đi!”
Bốn vị trưởng lão: “…”
Tư Mã tông chủ: “…”
Cái gọi là “chúng ta” này… có tính cả ngươi vào luôn hả?
Ngươi cảm thấy dùng từ “kiểm tra thị sát” có hợp hoàn cảnh không?
Hợp hay không cũng mặc, cuối cùng mọi người vẫn bị nàng kéo theo đi “thị sát” bốn căn phòng mới xây.
Cũng phải nói thật, phòng mới sửa đẹp không tệ, hơn gấp trăm lần cái nhà tranh lúc trước!
Quan trọng là… chống sét nha!
Bốn vị Thái thượng trưởng lão vô cùng hài lòng, còn khen Lạc Trần và các đệ tử vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-929.html.]
Nhưng khen cũng chỉ là khen vậy thôi, chứ chẳng ai dễ bị lợi dụng.
Lúc đang định đuổi khách, Phượng Khê đột nhiên lên tiếng:
“Bốn vị Thái thượng trưởng lão, lần trước khi chọn người tham gia thí luyện, chắc ngài cũng thấy bọn ta sử dụng kiếm trận đúng không?
Ban đầu bọn ta tính dùng kiếm trận giao lưu với đệ tử bốn phong còn lại, mà mấy người kia yếu quá, chạy theo còn không kịp, nói gì đến giao đấu…”
Bốn vị trưởng lão đang vui vẻ, nghe tới đây liền đen mặt!
Con nha đầu này đúng là cái gì cũng nói được, toàn nói chuyện chọc giận người khác!
Đang định ngắt lời, thì Phượng Khê lại chuyển ý:
“Tu vi bốn vị cao thâm, kiến thức uyên bác, chi bằng hôm nay bọn ta biểu diễn lại trận pháp, mong được các ngài chỉ điểm cho một chút!”
Tư Mã tông chủ lập tức hùa theo:
“Đúng đúng, cơ hội quý giá, mong các vị trưởng lão chỉ dạy!”
Bốn vị trưởng lão trong bụng không vui, nhưng nghĩ lại, mấy đệ tử này cũng vừa giúp sửa nhà, chỉ điểm một chút cũng không sao.
Vì vậy, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”
Phượng Khê chắp tay sau lưng, quay sang nói với đệ tử Ngộ Đạo Phong:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bái tạ bốn vị Thái thượng trưởng lão đi chứ!”
Đám Lạc Trần nghe xong liền nhanh chóng hành lễ, không chút do dự.
Tư Mã tông chủ: “…”
Các ngươi có quên là tông chủ ta vẫn còn sống không đấy?!
Bốn vị trưởng lão cũng cạn lời, nhưng nghĩ đến việc Phượng Khê thể hiện xuất sắc trong trận pháp, cũng thấy dễ hiểu.
Tuy đội trưởng bốn phong khác cũng không tệ, nhưng so với Phượng Khê thì vẫn kém xa, khó trách đệ tử Ngộ Đạo Phong nghe lời nàng răm rắp.
Sau lễ bái, Phượng Khê chia nhóm để đệ tử biểu diễn lại trận pháp sau khi cải tiến.
Tuy bốn vị trưởng lão từng xem qua qua truyền ảnh bích, nhưng khi đó mải nghĩ cách xử lý Phượng Khê nên không để ý kỹ.
Giờ nhìn kỹ lại, bốn người lập tức bị giật mình!
Trận pháp tuy sửa đổi không nhiều, nhưng chỗ nào cũng trúng tim đen, lại còn mê hoặc, dễ đánh lạc hướng đối phương.
Bốn người thậm chí còn thấy… may mắn là đệ tử bốn phong khác không có đuổi kịp Ngộ Đạo Phong, nếu không giờ mất mặt gấp đôi!
Sau khi tán thưởng, họ bắt đầu chỉ ra một vài điểm thiếu sót.
Đệ tử Ngộ Đạo Phong lĩnh hội được rất nhiều, ngay cả Tư Mã tông chủ cũng được khai sáng kha khá.
Phượng Khê thầm cảm thán: Dù nhân phẩm mấy vị trưởng lão có giống nhau (xấu), nhưng về mặt tu hành thì đúng là có bản lĩnh riêng.
Dĩ nhiên, so với Huyết Phệ Hoàn thì vẫn thua xa.
Lúc này Huyết Phệ Hoàn đang ngủ say, chứ không đã sớm nhảy ra, miệng phun đầy chê bai rồi.
Ban đầu bốn vị trưởng lão còn hơi miễn cưỡng, nhưng sau lại... có hơi nghiện!
Bấy lâu nay họ quanh quẩn trong Hạo Thiên Thánh Cảnh trông Hạo Thiên Kính, ngày ngày tu luyện với cãi nhau là chính, lâu lắm rồi không chỉ điểm hậu bối.
Bất ngờ có cơ hội như vậy, nhất là với đám đệ tử thiên tài, chỉ cần nói một là hiểu mười, cảm giác thành tựu… đúng là khiến người ta không dứt ra được!
Đặc biệt là Quân Văn, tư chất cao tới mức “suy một ra ba” còn không đủ để hình dung, cứ như trời sinh là để cầm kiếm!
Bốn vị trưởng lão cảm khái: “Tiểu tử Quân Văn này… đúng là trời sinh kiếm giả nha!”
Phượng Khê: “…Này câu này, sao ta nghe quen tai quá vậy?”