Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 930

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

930. Cái Hạo Thiên Kính này nhìn mà thấy vui ghê.

Quân Văn trong lòng cười tủm tỉm.

Tuy danh hiệu “Thiên sinh kiếm nhân” nghe có hơi... kỳ quặc, nhưng ít ra cũng chứng minh hắn đã với được độ cao ngang hàng với tiểu sư muội rồi!

Lúc mấy vị Thái thượng trưởng lão giảng giải chỉ điểm, họ cũng nhân tiện ghé qua một chút, càng khiến hắn hăng hái hơn bao giờ hết!

Ban đầu mấy lão chỉ định làm cho có lệ, nói dăm ba câu rồi chuồn. Ai ngờ lần này vừa mở miệng là chỉ dạy tới tận nửa đêm!

Trong khi thầy trò nơi đây cùng nhau tiến bộ, thì bốn vị phong chủ bên ngoài gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão rốt cuộc đang bày trò gì vậy?

Chẳng lẽ thật sự bỏ rơi bọn họ, quay sang dốc sức bồi dưỡng Tư Mã Thanh Hoằng?

Khổ nỗi, dù trong lòng có gấp đến cháy khét, nhưng không có sự cho phép của các Thái thượng trưởng lão, họ cũng không thể tự tiện xông vào Hạo Thiên Thánh Cảnh.

Ba vị phong chủ khác còn đỡ, chứ riêng Hàn phong chủ, vốn đã bị thương nặng, lại thêm tức đến độ bốc hỏa công tâm, phun má/u tại chỗ!

Ngoài mấy người đó ra, còn có một kẻ khác cũng thấp thỏm không yên.

Doãn trưởng lão đã đợi ngoài cảnh Hạo Thiên Thánh cả nửa ngày trời vẫn chưa thấy Phượng Khê xuất hiện, trong lòng bắt đầu thấy bất ổn.

Không phải hắn lo Phượng Khê gặp nguy hiểm, Tư Mã tông chủ đã đích thân truyền tin nói nàng bình an vô sự.

Cái hắn lo... là đồ đệ mà hắn vừa đơn phương nhận, lại bị người ta nẫng tay trên!

Nếu mà thật như vậy, hắn thề sẽ khiến Tư Mã tiểu tử kia phun m/áu tại chỗ mới thôi!

Tư Mã tông chủ lúc này bỗng thấy sau lưng lạnh toát, nghĩ thầm: Chắc chắn là bốn tên phong chủ kia lại đang bày trò tính kế ta rồi!

Nhưng nay đã khác xưa, hắn cũng không lo nhiều như trước nữa.

Một là vì đã có Doãn trưởng lão làm chỗ dựa, hai là bốn vị Thái thượng trưởng lão có vẻ cũng đang đổi chiều gió, nếu kéo dài thêm chút thời gian biết đâu lại chuyển sang trung lập.

Không có bọn họ đứng sau chống lưng, bốn tên phong chủ kia cũng chẳng làm nên trò trống gì!

Hắn biết công lao lần này hơn phân nửa là nhờ Phượng Khê, bởi vậy nhìn kiểu gì cũng thấy nàng vừa mắt.

Thậm chí, hắn dường như đã hiểu vì sao Doãn trưởng lão lại đến mức… cạnh tranh kịch liệt như vậy!

Lúc này, Phượng Khê đang hết sức chăm chú lắng nghe bốn vị Thái thượng trưởng lão giảng giải cho đám người Lạc Trần. Nàng vừa nghe vừa gật gù, khi thì vẻ mặt nghi hoặc, khi thì bừng tỉnh đại ngộ, đều trúng ngay chỗ ngứa.

Thấy nàng như vậy, Quân Văn cũng lập tức học theo, bày ra vẻ mặt m.ô.n.g lung nhập đạo.

Cảnh Viêm cũng muốn bắt chước theo, nhưng nghĩ tới gương mặt than cứng đờ của mình, đành lặng lẽ lấy giấy bút ra ghi chép.

Những người khác tuy phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cũng nhanh chóng noi theo học hỏi.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão nhìn cảnh ấy thì cảm giác thành tựu nổ tung trong lòng!

Ngộ Đạo Phong gì đó, mấy cái phong loạn xà ngầu gì đó, giờ phút này họ chỉ muốn làm người truyền đạo, giải nghi hoặc, ban tri thức!

Thế là bốn người thi nhau giảng giải, dẫn chứng đầy đủ, thao thao bất tuyệt đến mức mép sùi cả bọt.

Tư Mã tông chủ trong lòng phì cười, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn phối hợp lộ ra vẻ mặt như đang suy ngẫm sâu xa.

Không biết từ lúc nào, trời đã sáng.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão lúc này mới giật mình nhận ra: bọn ta nãy giờ đang làm cái qu/ỷ gì vậy?!

Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy cảnh giác, cảm giác như... bị hạ cổ!

Chứ không thì tại sao lại như trúng tà thế kia chứ?

Mà lỡ chuyện này bị bốn vị phong chủ kia biết được, rằng họ cả đêm chỉ điểm cho đám đệ tử kế thừa danh hiệu Phong Chủ, chẳng phải sẽ bị dọa phát điên à?!

Bá trưởng lão nghĩ ngợi hồi lâu, nghiêm giọng nói với Tư Mã tông chủ:

“Chuyện chỉ điểm hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Tránh rước thêm phiền toái không cần thiết.”

Tư Mã tông chủ lập tức gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm! Nếu có ai hỏi, chúng ta sẽ nói là giúp bốn vị sửa sang phòng ốc, những chuyện khác một chữ cũng không nhắc!”

Phượng Khê đứng cạnh phụ họa thêm: “Đúng đó! Chúng ta sẽ không hé răng một chữ, càng không để sét đánh giữa trời quang đâu. Miệng kín như bưng, đảm bảo không ai moi được gì hết!”

Bá trưởng lão hài lòng gật đầu: “Rất tốt! Nếu không còn chuyện gì thì ra ngoài đi thôi.”

Phượng Khê cười toe: “Bá trưởng lão, trà với bánh của ngài ngon ghê, ngài có thể cho ta xin mấy bao đem về không?”

Bá trưởng lão: “……”

Ta thấy người giống cái bao thì có!

Tuy trong bụng rủa thầm Phượng Khê mặt dày, nhưng Bá trưởng lão vẫn hào phóng đưa cho nàng nửa bao trà và hai hộp bánh ngọt.

editor: bemeobosua

Phượng Khê hí hửng thu vào, còn lễ phép tặng lại cho bốn vị trưởng lão ít hải sản tươi từ Vô Tận Chi Hải.

Có qua có lại mới lâu dài chứ lị!

Tư Mã tông chủ nhìn cảnh ấy thì trong lòng có chút chua xót.

Nàng từ chỗ ta lấy biết bao nhiêu đồ tốt, vậy mà đến một con cá khô cũng không biếu lại ta là sao?!

Lúc ra tới cửa, Phượng Khê ngước nhìn về phía Hạo Thiên Kính. Dưới ánh mặt trời, Hạo Thiên Kính càng thêm lấp lánh rực rỡ, sáng chói loà loẹt.

Phượng Khê không khỏi cảm thán lần nữa:

“Cái Hạo Thiên Kính này nhìn mà thấy vui ghê!”

Tư Mã tông chủ: “……”

Lần đầu trong đời nghe có người dùng “vui ghê” để miêu tả một cái gương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-930.html.]

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt: Phượng Khê vừa bán Lôi Kích Mộc cho bốn vị thái thượng trưởng lão, trong bụng chắc hẳn đang sướng rơn, tâm tình tốt thì nhìn cái gì cũng thấy vui là đúng rồi!

Tới gần lúc ra khỏi bí cảnh, Tư Mã tông chủ lại một lần nữa dặn dò đám người Lạc Trần: ra ngoài rồi thì đừng có nhiều lời, chỉ nói là đi tu sửa mấy căn phòng, mấy chuyện khác đều im lặng hết cho ta.

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Nếu ai trong mấy người không giỏi nói dối thì cứ trả lời hai chữ 'ngươi đoán' là xong, hiểu chưa?”

Đám Lạc Trần đồng thanh dạ ran.

Tư Mã tông chủ: “……”

Khi nãy ta nói thì im thin thít, giờ Phượng Khê mới mở miệng đã răm rắp như thế rồi?!

Ra khỏi Hạo Thiên Thánh Cảnh, quả nhiên bốn vị phong chủ đã chờ sẵn bên ngoài, ngay cả Hàn phong chủ cũng được người ta khiêng bằng đệm giường tới nơi!

Họ không moi được lời nào từ miệng bốn vị thái thượng trưởng lão, đành phải chạy tới tìm Tư Mã tông chủ dò hỏi.

Tư Mã tông chủ tỏ vẻ kinh ngạc:

“Bốn vị các ngươi có chuyện gấp tìm ta sao?”

Mạc phong chủ lập tức mở miệng:

“Tông chủ, ta nói thẳng nhé, bốn vị thái thượng trưởng lão gọi các người vào trong là vì chuyện gì?”

Tư Mã tông chủ cười cười:

“Không có chuyện gì to tát đâu, các ngươi cũng biết đó, thiên lôi vừa rồi đánh loạn xạ, phòng ốc của bốn vị trưởng lão bị hư hại, nên gọi bọn ta vào phụ sửa sang lại chút thôi.”

Mạc phong chủ tất nhiên không tin!

Ba người còn lại cũng chẳng tin!

Cho dù có gọi người tu sửa phòng đi nữa, cũng nên gọi bọn họ chứ, sao lại đi tìm người của Ngộ Đạo Phong?!

Mạc phong chủ cười mà như không cười:

“Nếu ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì phải lấy cái lý do ngớ ngẩn này để gạt ta?”

Tư Mã tông chủ cười khổ:

“Ta nói đều là sự thật, nếu không tin thì cứ đi hỏi bốn vị thái thượng trưởng lão xem có đúng không.

Bổn tọa còn có việc, xin lỗi không tiếp được!”

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Đám Lạc Trần tất nhiên cũng theo sau mà đi luôn.

Phượng Khê cũng lững thững theo sau, tay còn cầm một cái bánh điểm tâm hình hoa sen vừa đi vừa nhai, ăn đến mức thơm nức mũi, ngọt đến mức ai nhìn cũng thèm nhỏ dãi!

Mạc phong chủ vừa nhìn thấy thì đồng tử co rút, hắn nhận ra thứ đó!

Đây là bánh hoa sen bảy cánh, nguyên liệu chế biến vô cùng cầu kỳ, một miếng nhỏ thôi cũng trị giá vài ngàn linh thạch!

Mà cái này là hắn đích thân tặng cho Bá trưởng lão!!!

Sao giờ lại nằm trong tay Phượng Khê?!

Không cần đoán, chắc chắn là Bá trưởng lão đưa cho nàng ta!

Hắn lập tức hỏi:

“Phượng Khê, cái bánh hoa sen trong tay ngươi từ đâu mà có?”

Phượng Khê nghiêng đầu nhỏ:

“Ngươi đoán xem?”

Mạc phong chủ: “……”

Đoán cái đầu ngươi ấy!!!

Không chờ hắn hỏi tiếp, Phượng Khê đã chạy biến như cơn gió.

Ba phong chủ còn lại thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng thì hỏi:

“Sao vậy?”

Mạc phong chủ hít một hơi thật sâu:

“Cái bánh hoa sen bảy cánh đó là ta đặc biệt đặt làm rồi tặng cho Bá trưởng lão, bên ngoài không hề bán.

Cho nên cái mà Phượng Khê ăn chắc chắn là Bá trưởng lão đưa cho nàng!”

Nghe vậy, sắc mặt ba vị phong chủ còn lại cũng lập tức thay đổi.

Hà phong chủ của Bạch Hổ Phong liền kêu lên:

“Bá trưởng lão sao lại chủ động tặng điểm tâm cho Phượng Khê?! Ngay cả chúng ta còn chưa từng được đãi ngộ như vậy!

Chẳng lẽ bốn vị thái thượng trưởng lão bỏ rơi bọn ta, chuyển sang nâng đỡ Ngộ Đạo Phong rồi?!”

Lúc này, Bá trưởng lão đang thông qua trận pháp quan sát tình hình bên ngoài: “……”

Cái gì mà ta chủ động đưa hả?!

Rõ ràng là cái nha đầu ch/ết tiệt mặt dày kia đòi mãi mới được!

Ta là bị động!

Bị động!!

Bị động mà!!!

Loading...