Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 931

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

931. Nàng chỉ lo nhặt trứng vàng mà quên mất gà đẻ trứng rồi!

Bá trưởng lão tức đến mức hừ hừ mấy tiếng!

Ban đầu hắn còn tưởng Phượng Khê tìm hắn xin lá trà với điểm tâm chỉ vì ham ăn, hoặc muốn chiếm chút tiện nghi gì đó, ai ngờ đâu… Hắn đã quá coi thường nha đầu kia rồi!

Nàng rõ ràng là cố ý dùng lá trà và điểm tâm để gieo rắc nghi ngờ trong lòng bốn vị phong chủ, vậy mà bốn tên ngốc kia lại thật sự mắc bẫy!

Các ngươi không biết ngẫm lại xem, nếu ta thật sự muốn phản bội, ta cũng đâu thể làm lộ liễu như vậy được chứ?!

Mặc cho Bá trưởng lão ở trong Hạo Thiên Thánh Cảnh mắng bốn vị phong chủ đến mức má/u chó đầy đầu, nhưng ở bên ngoài, bốn người kia hoàn toàn không hay biết gì.

Có điều, sau phút hoảng loạn ban đầu, bọn họ dần bình tĩnh trở lại.

Ngô phong chủ của Huyền Vũ Phong chau mày nói:

“Lý ra thì bốn vị thái thượng trưởng lão sẽ không hành động như vậy, tám phần là họ không hài lòng chuyện danh ngạch nên mới ra tay dằn mặt chúng ta.”

Mạc phong chủ và Hà phong chủ cũng đồng tình, cảm thấy bốn vị thái thượng trưởng lão bao năm nay vẫn luôn ủng hộ bốn phong, không lý nào chỉ trong thời gian ngắn lại thay đổi. Chắc là muốn gõ đầu cảnh cáo bọn họ thôi.

Lúc này, Hàn phong chủ đang nằm trên giường không hé răng lấy một lời. Bởi vì trước đó hắn từng vào Hạo Thiên Thánh Cảnh trốn sét, biết rõ bên trong có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

editor: bemeobosua

Nói gì thì nói, hắn cũng chẳng đời nào nhắc cho ba người kia biết!

Hiện tại hắn đang bị sét đánh đến nỗi tứ bề thọ địch, ước gì ba tên phong chủ còn lại cũng xui xẻo theo. Nếu họ lỡ miệng làm phật lòng bốn vị thái thượng trưởng lão, hắn còn có cơ may xoay mình!

Nhưng đáng tiếc, tính toán của hắn thất bại rồi. Ba vị phong chủ kia cũng không ngốc, nhìn thấy Hàn phong chủ im lặng bất thường thì cũng lập tức hiểu ra, bốn vị thái thượng trưởng lão có khả năng đang quan sát họ từ trong bí cảnh.

Thế là cả bọn bắt đầu “diễn xuất”.

Mạc phong chủ thở dài:

“Cũng tại chúng ta phiền não vì chuyện chọn người tham gia thí luyện, tâm tình nóng nảy, nên lỡ lời bất kính khiến bốn vị thái thượng trưởng lão đau lòng.”

Hà phong chủ gật đầu tiếp lời:

“Đúng vậy, bốn vị thái thượng trưởng lão hao tổn thần thức để giúp mở rộng danh ngạch, lẽ ra chúng ta phải cảm kích mới phải, không nên có lòng đòi hỏi thêm.”

Ngô phong chủ cũng hùa theo:

“Lúc có cơ hội, chúng ta nên chủ động giải thích với họ, chắc chắn các vị trưởng lão sẽ không trách chúng ta đâu.

À đúng rồi, chúng ta nên chuẩn bị thêm chút thiên tài địa bảo giúp phục hồi thần thức, biếu cho bốn vị thái thượng trưởng lão sau khi Hạo Thiên Kính đóng lại, để họ tịnh dưỡng.”

Nói đến đây, Ngô phong chủ quay sang nhìn Hàn phong chủ:

“Hàn phong chủ à, Chu Tước Phong của các người không phải có thừa băng tiêu tuyết liên sao? Lúc đó nhớ chuẩn bị thêm một ít mang đến biếu các vị trưởng lão, ngươi thấy sao?”

Mạc và Hà phong chủ cũng phối hợp “tung hứng”, rõ ràng đã nhìn thấu ý đồ của Hàn phong chủ lúc trước.

Hàn phong chủ tức đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn phải gật đầu đồng ý.

Bên trong Hạo Thiên Thánh Cảnh, bốn vị thái thượng trưởng lão nghe và nhìn rõ mồn một.

Không biết có phải vì mới nghe “tự truyện trà xanh” của Phượng Khê hay không, mà giờ đây năng lực phân biệt ai giả vờ ai chân thành của họ tăng vọt.

Nghe thế nào cũng thấy ba vị phong chủ kia đang cố tình nói cho họ nghe chứ chẳng thật lòng chút nào!

Tất nhiên, cũng vì họ vốn dĩ đã có thành kiến, nên dù bốn người kia làm gì cũng bị nghi ngờ có mưu đồ.

Thúc trưởng lão thở dài:

“Ba vị, không biết ý các ngươi thế nào, chứ ta thì thấy mệt mỏi lắm rồi. Đấu đá bao năm, rốt cuộc cũng chẳng được gì, chỉ tổ làm chậm trễ việc tu hành, còn khiến Trường Sinh Tông chia năm xẻ bảy.

Lần trước bị sét đánh, ta đã nghĩ rồi, sống bao năm, rốt cuộc là vì cái gì?

Nói thẳng ra, dù ta có đấu thắng các ngươi, đưa Ngô Trí Hành của Huyền Vũ Phong lên làm tông chủ, thì ta cũng chỉ là một thái thượng trưởng lão thôi!

Lăn lộn nửa ngày, kết quả vẫn thế.

Thay vì tranh quyền đoạt lợi, chẳng thà dành thời gian tu luyện, chỉ điểm đệ tử, chẳng phải vui hơn sao?”

Trọng trưởng lão cũng thở dài:

“Ngươi nói thế, ta nghe mà thấy như tiếng lòng mình vậy. Nhưng có điều, có chuyện một khi đã khởi đầu rồi, thì rất khó dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-931.html.]

Nếu giờ chúng ta buông tay, ba vị phong chủ kia có chịu bỏ qua không?

Về tu vi thì họ chẳng bằng chúng ta, nhưng phong phái họ gây dựng bao năm, thế lực phức tạp. Tư Mã Thanh Hoằng muốn thu phục e là không dễ.

Lỡ như xử lý không khéo, Trường Sinh Tông sụp đổ luôn thì sao? Chi bằng cứ giữ nguyên hiện trạng, cùng lắm sau này chúng ta bớt hà khắc với Ngộ Đạo Phong đi một chút.”

Bá trưởng lão gật đầu:

“Trọng trưởng lão nói đúng, ta cũng nghĩ vậy. Cứ như thế đi, sau này tính tiếp.”

Thúc trưởng lão nghe thế cũng không phản bác, chỉ biết thở dài:

“Vậy thì cứ quyết vậy đi.”

Ba người họ thống nhất ý kiến, còn Quý trưởng lão vẫn im lặng không nói.

Bởi vì hắn không giống ba người kia!

Chu Tước Phong của hắn là cái phong duy nhất có… phong chủ bị sét đánh!

Nếu giờ hắn còn gắn bó cùng một chỗ với tên xui xẻo ấy, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chung!

Hắn thực sự sợ rồi!

Cho dù có giữ nguyên hiện trạng, thì Hàn Trí Đức cũng phải bị thay thế!

Không phải hắn thừa nước đục thả câu, mà là toàn bộ người của Chu Tước Phong đều muốn thay phong chủ!

Vì sao hắn biết à? Bởi vì… hắn có tai mắt trong Chu Tước Phong!

Không chỉ hắn có đâu, mà ba vị thái thượng trưởng lão kia cũng có cả!

Bọn họ đều là cáo già thành tinh rồi, chẳng ai là không chuẩn bị đường lui!

Có điều, bốn con cáo già thành tinh đó rốt cuộc vẫn bị một nha đầu là Phượng Khê chơi một vố, lúc này nàng đang mỹ mãn nằm trong phòng… ăn cỏ.

Mà đúng hơn là, ép năm cây cẩu linh căn nuốt cỏ khô.

Phượng Khê nhìn năm cây linh căn hoa mắt chóng mặt trước mặt, u oán lên tiếng:

“Ta đối với các ngươi tốt như vậy, vậy mà các ngươi ngay cả Kim Đan của ta cũng không thèm nhìn, các ngươi có thấy có lỗi với ta không hả?”

Năm cây cẩu linh căn: “…”

Ngươi lại muốn đánh vào tâm lý áy náy của chúng ta đúng không?!

Ngươi không sợ bọn ta tiêu hóa kém sao?!

Cuối cùng, vì áy náy, năm cây linh căn đành chia ra một phần tinh hoa, truyền vào kinh mạch của Phượng Khê.

Lập tức, nàng cảm thấy toàn thân sảng khoái không tả nổi, ngay cả thức hải cũng ấm áp lên.

Cái thứ cỏ khô này đúng là báu vật mà!

Nghĩ tới đây, nàng giật mình, rồi liền đập tay vào trán, đầy tiếc nuối:

“Chỉ lo nhặt trứng vàng, quên mất gà đẻ trứng rồi!”

Nàng cư nhiên quên hỏi cỏ khô này lấy từ đâu ra!

Nếu mà biết nơi sản xuất cỏ này, trời ơi, chẳng phải kiếm được bộn tiền sao?!

Hối hận đến mức đi vòng vòng trong phòng, nhưng có hối cũng vô ích. Bốn vị thái thượng trưởng lão không triệu nàng, nàng cũng chẳng thể nào gặp mặt được.

Xem ra chỉ còn cách chờ Hạo Thiên Kính mở ra hoặc đóng lại rồi tính tiếp.

Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện tìm Tư Mã tông chủ hỏi thử, nhưng ông ấy quá tinh ranh, nàng sợ bị lộ sơ hở.

Do tối qua thức trắng, nên sau khi “ép ăn” xong năm cây cẩu linh căn, Phượng Khê lăn ra ngủ bù.

Tự lập cho mình thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi thật khoa học.

Sau khi tỉnh dậy, nàng đi dạo trong sân hai vòng. Đang định quay về phòng thì bước chân khựng lại, rẽ sang ao cá.

Bầy cá chép đỏ trong ao nhìn thấy nàng tới gần, trong lòng đồng loạt trầm xuống:

Lại tới nữa… lần này thì lại có chuyện gì không hay rồi đây?!

Loading...