Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 934
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
934. Bốp bốp! Keng keng!
Phượng Khê trong lòng lại trầm xuống.
Trong số những người nàng quen biết, Huyết Phệ Hoàn là người kiến thức uyên bác nhất, đến cả hắn cũng nói không có cách nào, e rằng thật sự là không có cách nào rồi.
Lúc này Tiểu Hắc Cầu chỉ hận không thể biến mình thành không khí cho rồi!
Nó vừa hối hận vừa sợ hãi.
Nó chỉ là muốn cho cây Mộc Kiếm kia thấy tí "màu sắc", ai mà ngờ lại khiến kiếm suýt... nứt luôn!
Nếu thật sự bị nứt ra, chủ nhân vô lương tâm kia kiểu gì cũng đổ hết tội lên đầu nó!
Giờ phải làm sao đây?
Sớm biết thế này thì nó cứ ngủ quách đi cho rồi!
Đúng lúc đó, Quân Văn và Cảnh Viêm chạy tới.
Nghe thấy động tĩnh liền chạy ra xem, nhưng Phượng Khê và cây Mộc Kiếm đã không thấy đâu, thế nên hai người chậm một bước.
Quân Văn nhìn vẻ mặt Phượng Khê liền đoán chắc có chuyện xảy ra, vội vàng hỏi:
"Tiểu sư muội, có chuyện gì vậy?"
Phượng Khê liền kể lại mọi chuyện một lượt.
Quân Văn suy nghĩ một lát rồi nói:
"Tiểu sư muội, ta thấy chưa chắc đã là chuyện xấu! Muội thử nghĩ lại đi, trước kia đan điền của muội chẳng phải cũng suýt nổ tung sao? Giờ vẫn khỏe mạnh thế còn gì!
Không những khỏe mạnh, muội còn là ánh sáng Bắc Vực nữa kìa!
Còn nữa, Kim Đan của muội cũng từng nát vụn, sau đó mới bắt đầu bước ra hành trình mới, đúng không?
Biết đâu cây Mộc Kiếm này cũng là kiểu kiếm ‘tùy chủ mà biến’, muốn tiến hóa thì phải trải qua phá hủy trước!"
Tuy biết lời Quân Văn nói phần lớn là để an ủi, nhưng trong lòng Phượng Khê vẫn dâng lên chút hy vọng.
Nàng lập tức bày rất nhiều linh thạch xung quanh cây Mộc Kiếm, rồi đặt mấy viên thú hạch màu đen lên thân kiếm.
Sau đó nhớ ra lúc còn ở Ma giới, Mộc Kiếm từng thích ăn vụng cặn từ ma kiếm, nàng lại lấy thêm ít cặn ma kiếm ra rải quanh.
Làm xong hết những việc này, Phượng Khê mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu cả những cách này đều không hiệu quả, nàng đành phải liều lĩnh tách một luồng thần thức từng ký khế ước với Mộc Kiếm ra, rồi nhét vào trong Càn Khôn Phiên, sau này nghĩ cách giúp nó phục hồi.
Tiểu Hắc Cầu biết mình sai, vừa khóc vừa sụt sịt nhận lỗi với Phượng Khê, khóc đến mức thở không ra hơi!
Điều khiến nó bất ngờ là, Phượng Khê không hề mắng chửi như nó nghĩ, chỉ nói vài câu nhàn nhạt qua loa rồi thôi.
Tiểu Hắc Cầu cảm động đến rối hết cả ruột gan.
"Ta phạm sai lớn như vậy mà chủ nhân cũng không trách ta, chủ nhân thật sự quá tốt với ta rồi!"
"Xem ra ta mới chính là vật cưng được chủ nhân yêu thương nhất!"
Thực ra, Phượng Khê chỉ là phân biệt rõ việc nào ra việc đó.
Chuyện Tiểu Hắc Cầu làm ra hôm nay, Mộc Kiếm ngày thường còn làm ra nhiều hơn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Nàng cảm thấy chuyện xảy ra với Mộc Kiếm lần này, việc Tiểu Hắc Cầu "chọc giận" chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi, cho dù không có Tiểu Hắc Cầu, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.
Muốn trách thì trách nó cứ mỗi lần bị chửi mắng là lại phát huy tiềm năng kiểu rất... quái đản!
Lúc này, Mộc Kiếm đã tỉnh lại.
Không bị nứt ra, cảm giác thật tuyệt!
Chỉ là... nó như đang bị nhốt trong thân kiếm, không nhúc nhích được.
Nó có thể "nhìn" thấy mấy viên thú hạch màu đen trên thân mình, cũng nhìn thấy cặn ma kiếm rải quanh, còn có cả đống linh thạch chất như núi, nhưng chỉ có thể nhìn mà không ăn được.
Cái cảm giác này đúng là hành hạ kiếm mà!
Nhưng nó vẫn thấy mình thật sự may mắn.
Chủ nhân chịu bỏ ra giá lớn như vậy để cứu nó, điều đó chứng tỏ, nó mới chính là đứa được chủ nhân yêu thương nhất, là duy nhất!
Mấy cái tên như Phân Lừa Đen hay Heo Vàng gì đó, đều tránh sang bên mà ngồi hết đi!
Sau khi thanh Mộc Kiếm “tỉnh” lại, Phượng Khê cũng phát hiện được một vài điều.
Nàng không phải là biết chắc nó tỉnh, mà chỉ cảm nhận được trạng thái của Mộc Kiếm dường như có chuyển biến tốt hơn, trong lòng liền nhẹ nhõm.
Huyết Phệ Hoàn tấm tắc:
“Xem ra tên thô kệch Quân Văn kia đôi khi cũng có chút tác dụng, thỉnh thoảng còn cung cấp được vài tin tức hữu ích cho chúng ta.
Ngoan cháu gái, ngươi biết vì sao không?”
Phượng Khê vốn rất ghét kiểu úp úp mở mở câu cá khi nói chuyện, nhưng khổ nỗi người mở lời lại là “gia gia trên danh nghĩa” của nàng, đành phải phối hợp hỏi:
“Vì sao?”
Huyết Phệ Hoàn chậm rãi nói:
“Vì đầu óc hắn đơn giản, cho nên suy nghĩ thẳng thắn, không như nhà chúng ta đầu óc cong cong vẹo vẹo, vòng vo quanh co nhiều quá, ngược lại còn dễ bỏ sót những đáp án đơn giản.”
Phượng Khê: “……”
Sao ta cứ thấy như ngươi không phải đang khen Ngũ sư huynh, mà là đang gián tiếp tự tâng bốc nhà mình vậy?
Huyết Phệ Hoàn lại khoác lác thêm một hồi rồi đổi đề tài:
“Đoán chừng cái thanh phá kiếm kia của ngươi nhất thời chưa tỉnh lại đâu, mà Hạo Thiên Kính sắp mở rồi, ngươi có muốn tìm một thanh kiếm khác không?”
Mộc Kiếm nghe vậy suýt tức đến bật nắp!
Ta còn chưa ch/ết mà! Cái lão a phiêu ngươi đã tính tìm người thay thế ta rồi?!
Bảo sao ngươi biến thành a phiêu! Đúng là thiếu đức!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không trách lão a phiêu. Hạo Thiên Kính bên trong chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, chủ nhân vô lương tâm không có kiếm bên người thì đúng là không ổn thật.
Muốn trách thì trách cái tên Phân Lừa Đen kia, bình thường không phát huy, cứ phải đợi lúc quan trọng mới lật thuyền!
Ngươi giỏi thì chờ lúc gặp địch mạnh rồi lại chọc tức ta xem!
Ngay cả Cùng Kỳ còn bị ta dọa đến bất tỉnh, chắc chẳng ai chịu nổi một kiếm kinh thiên của ta đâu!
Mộc Kiếm còn đang mải mê ảo tưởng thì Phượng Khê đã từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy thanh linh kiếm, toàn là nàng vơ vét nhặt nhạnh khắp nơi.
Tuy gọi là linh kiếm, nhưng gần như chẳng có linh trí, cũng chỉ mạnh hơn kiếm thường một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-934.html.]
Huyết Phệ Hoàn tặc lưỡi:
“Chắc tại ta nhìn quen thanh phá kiếm sặc sỡ của ngươi rồi, giờ nhìn mấy thanh này thấy chán ch/ết.”
Mộc Kiếm trong lòng tự dưng vui vẻ hẳn lên.
Được rồi, lão a phiêu này đôi khi cũng không quá đáng như vậy.
Huyết Phệ Hoàn nói tiếp:
“Trong Kiếm Các của Trường Sinh Tông vẫn còn nhiều linh kiếm tốt, hay ngươi tới đó chọn một thanh?”
Mộc Kiếm: “……”
Ta thu lại lời vừa nãy.
Lúc này, Tiểu Hắc Cầu lên tiếng với Phượng Khê:
“Chủ nhân, chưa bàn đến việc ngươi có thể chọn được linh kiếm trong Kiếm Các hay không, quan trọng là ai biết mấy thanh kiếm trong đó có bị người khác động tay động chân không?
Ta có ý này, ngươi chẳng phải đã thu phục rất nhiều hư ảnh linh kiếm sao? Hay là chọn vài cái linh hoạt trong đó, cho chúng nó trú nhờ vào mấy thanh linh kiếm này đi.
Thứ nhất là chúng nó rất trung thành với ngươi, thứ hai linh trí cũng không đến nỗi kém, quan trọng là chúng nó quen thuộc kiếm pháp và kiếm trận của ngươi. Chỉ cần như vậy cũng đã đè bẹp đám kiếm trong Kiếm Các rồi!
À đúng rồi, vì chúng nó chỉ là mượn xác linh kiếm nên đến lúc nguy cấp còn có thể ‘kim thiền thoát xác’, lừa được mấy tên ngốc cũng nên!”
Tiểu Hắc Cầu dốc sức thuyết phục là vì trong lòng cảm thấy áy náy với Mộc Kiếm.
Dù gì chuyện Mộc Kiếm ngất xỉu cũng có phần trách nhiệm của nó, giờ nó phải chuộc lỗi giúp đỡ một tay.
Với tu sĩ, thường chỉ quen dùng một thanh kiếm. Lỡ chủ nhân vào Kiếm Các chọn được thanh nào hợp hơn, Mộc Kiếm chẳng phải thất sủng sao?
Heo Vàng và Tiểu Chim Béo cũng nhao nhao phụ họa theo lời Tiểu Hắc Cầu.
Mộc Kiếm dù có tiện cách mấy thì cũng là huynh đệ từng vào sinh ra tử với bọn chúng, giờ không thể thêm hoa trên gấm thì chí ít cũng phải đưa than ngày tuyết.
Mộc Kiếm chứng kiến một màn ấy thì xúc động muốn rơi nước mắt.
Huynh đệ tỉ muội tốt của ta ơi!
Trước đây ta đối xử với các ngươi như thế, thật là có lỗi với các ngươi!
Chờ ta khoẻ lại, ta nhất định cai tiện!
Phượng Khê hiểu rất rõ tâm tư của đám Tiểu Hắc Cầu. Hơn nữa nàng cũng chẳng mặn mà gì chuyện đi chọn lại kiếm khác.
editor: bemeobosua
Một mặt, Mộc Kiếm đã theo nàng lâu như vậy, tuy không đứng đắn nhưng lúc quan trọng vẫn đáng tin, nếu không đã chẳng giúp nàng chống lại thiên lôi.
Nếu nàng nhân lúc nó hôn mê mà đi chọn kiếm khác thì ít nhiều cũng thấy áy náy.
Mặt khác, từ kinh nghiệm quá khứ, nàng hiểu rằng mấy linh sủng mình thu về toàn tên tuổi vang dội, nhưng thực lực thì chán òm, có đứa còn chuyên ăn không ngồi rồi.
Ví như con Thôn Hỏa Hưu, thu về rồi ngủ hoài!
Thành ra nàng cảm thấy nếu có đi Kiếm Các, e cũng chỉ vớ được vài món đồ chơi đẹp mà vô dụng.
Vậy thì chi bằng thử làm theo lời Tiểu Hắc Cầu xem sao.
Thế là, đợi đến đêm, Phượng Khê thả toàn bộ hư ảnh linh kiếm ra, cho từng cái ra mắt.
Cuối cùng trong đám nhóc lùn ấy chọn đại bảy cái, cho chúng tạm thời trú nhờ vào bảy thanh linh kiếm.
Còn những hư ảnh linh kiếm còn lại không hiểu nghĩ gì, hoặc có thể hiểu lầm ý Phượng Khê, tưởng rằng nàng muốn tất cả chui hết vào bảy thanh đó, thế là từng đứa một nối đuôi nhau chui vào!
Bảy thanh linh kiếm vốn bình thường vô cùng, trong chớp mắt liền trở nên sáng loáng chói mắt!
Và rồi bắt đầu… đánh nhau!
Kiếm này đánh kiếm kia, tiếng la hét vang rền!
Bốp bốp! Keng keng!
Thậm chí có hai thanh kiếm còn chui xuống ao cá đánh nhau, làm Xích Yên Lý hoảng sợ run rẩy.
Chúng vốn tưởng đã trốn được Phượng Khê, ai ngờ nàng biến thái đến vậy, vẫn không tha cho chúng!
Thật quá đáng!
Xích Yên Lý giận sôi lên, trong khi đám hư ảnh linh kiếm lại thấy quá đã!
Cái này vui hơn trước kia bị bắt luyện kiếm nhiều!
Huyết Phệ Hoàn xem đến ghiền, hét hò ầm ĩ làm đầu Phượng Khê ong ong.
Nàng hơi bất đắc dĩ, định bảo lão a phiêu yên tĩnh chút thì lão lại nói:
“Đừng ngắt! Ngươi đừng ngắt! Đám kiếm linh nửa sống nửa ch/ết này coi vậy mà có ý tứ đó! Đánh nhau còn có cả chiến thuật!
Tiểu Khê, ngươi tốt nhất là đặt số cho bảy thanh kiếm này, huấn luyện thành đội hình, biết đâu một mình ngươi có thể bày ra kiếm trận luôn!”
Phượng Khê khựng lại, nghĩ cũng có lý.
Nàng tiện tay cầm một thanh trong bảy thanh, bắt đầu thử lập thành “Thất Diệu Tru Sát Trận” với sáu thanh còn lại.
Ý tưởng thì tốt, nhưng làm thì cực kỳ khó.
Thanh trong tay nàng thì còn được, vì nàng trực tiếp điều khiển, còn sáu thanh kia thì mỗi thanh nhét đầy mấy chục cái kiếm linh, đứa nào cũng có chủ kiến, chiêu thì loạn, đội hình thì lung tung, chẳng cái nào nghe lời.
Phượng Khê cũng từng định chỉ giữ lại một kiếm linh trong mỗi kiếm, nhưng như thế thì sức mạnh lại giảm mạnh.
Cái gì cũng có giá của nó, quan trọng là nàng chọn bỏ cái nào, giữ cái nào.
Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy sở dĩ đám kiếm linh dám nghịch ngợm như vậy là vì chúng cảm thấy đông người thì không ai trị được.
Vậy là nàng chia thần thức ra thành nhiều phần, mỗi phần giám sát một hư ảnh linh kiếm, đứa nào không nghe lời là đánh cho tỉnh ra.
Tức thì, đám kiếm linh im re, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Đương nhiên, điều kiện để làm được như vậy là thần thức của Phượng Khê phải đủ mạnh, người bình thường thì khỏi nói đến, ngay cả Huyết Phệ Hoàn cũng không làm được.
Tất nhiên, dù trong lòng Huyết Phệ Hoàn biết rõ mọi chuyện là như thế, nhưng ngoài miệng thì nhất định sẽ không thừa nhận.
Hắn còn đứng đó móc mỉa:
“Tiểu Khê à, nói cho cùng thì ngươi vẫn còn yếu quá! Ngươi nhìn ta xem, ta căn bản đâu cần cái gọi là ma kiếm gì đó, bởi vì ta đã ngộ ra kiếm đạo rồi!
Chỉ cần trong lòng có kiếm, thì vạn vật trên đời đều là kiếm của ta!
Dù chỉ là một cành cây khô, rơi vào tay ta cũng có thể trở thành thanh kiếm mạnh nhất…”
Tiểu Hắc Cầu thở dài buồn bã: “Ngươi giỏi vậy, sao giờ lại ra nông nỗi này?”
Huyết Phệ Hoàn: “……”