Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 935

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

935. Ngũ sư huynh đúng là… nhân tài!

Huyết Phệ Hoàn tức đến đỏ mặt tía tai.

Dĩ nhiên, hiện tại hắn chỉ là một linh thể, cái gọi là “đỏ mặt tía tai” chỉ là cảm giác trong lòng hắn mà thôi.

Hắn gầm lên giận dữ: “Láo xược! Ngươi chán sống rồi!”

Tiểu Hắc Cầu chẳng sợ gì, hừ lạnh một tiếng:

“Ta chỉ nói sự thật! Biết ngươi lợi hại rồi, nhưng cũng đâu cần rảnh rỗi không có việc gì lại tự biên tự diễn nữa.

Thời gian đó, ngươi không bằng lo dưỡng thương đi, biết đâu còn mau chóng khôi phục tu vi.”

Hiện tại Tiểu Hắc Cầu cảm động phát khóc vì Phượng Khê, thấy Huyết Phệ Hoàn lúc nào cũng lên mây lên gió, chủ nhân thì lại xấu hổ không nỡ trách cứ, chỉ đành để nó đứng ra mắng thay cái tên mặt dày này.

Huyết Phệ Hoàn tức đến phùng mang trợn má, định mở miệng phản pháo thì Phượng Khê đã lạnh mặt nói với Tiểu Hắc Cầu:

“Đừng ở đó ăn nói linh tinh nữa, còn không mau chạy lại xin lỗi gia gia đi?”

Tiểu Hắc Cầu thật ra rất nghe lời, lập tức nghiêm túc nói với Huyết Phệ Hoàn: “Xin lỗi.”

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn đáp lại.

Hắn cũng không đến mức chấp nhặt với một đứa Phân Lừa Đen!

Dù vậy, trong lòng hắn cũng hơi chột dạ. Gần đây hình như mình khoe khoang hơi nhiều thật… Sau này nên tiết chế lại chút.

Thật ra, Phượng Khê cũng không quá để tâm việc Huyết Phệ Hoàn thường hay thổi phồng bản thân, thậm chí còn hiểu được lý do.

Huyết Phệ Hoàn từng là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, còn chưa kịp vang danh Cửu U đại lục đã tự nguyện hy sinh vì thương sinh thiên hạ.

Không những trở thành linh thể phiêu đãng, còn mang tiếng "suýt nữa gây họa trời long đất lở".

Dù là tự nguyện, nhưng trong lòng dẫu sao cũng khó yên.

Phát tiết cảm xúc bằng mấy lời tự biên tự diễn thế này cũng coi như một cách giải toả. Ít ra không phát điên là tốt rồi.

Phượng Khê lại mắng thêm Tiểu Hắc Cầu một trận, sau đó dỗ dành Huyết Phệ Hoàn vài câu, rồi mới tiếp tục luyện "Thất Diệu Tru Sát Trận".

Sau vô số lần thất bại, cuối cùng hai ngày sau nàng cũng đạt được chút thành quả.

Huyết Phệ Hoàn không khỏi cảm khái trong lòng: Về mặt thần thức, nha đầu này quả thực mạnh hơn ta. Nếu là ta, đừng nói hai ngày, hai năm cũng chưa chắc làm được.

Hắn còn đang nghĩ ngợi, thì nghe Phượng Khê đột nhiên lên tiếng:

“Gia gia, có phải con vô dụng lắm không? Mất bao nhiêu thời gian mới dựng được chút hình dáng ban đầu. So với người, con đúng là một miếng điểm tâm vô dụng!

Thật ra con có thể luyện từ kiếm trận ba người trước, rồi từ từ thêm lên, nhưng mà con là cháu gái của gia gia mà, đâu thể để người mất mặt được! Phải chọn đường khó nhất mà đi mới xứng danh dòng dõi chứ!”

Huyết Phệ Hoàn: “……”

Ngươi im dùm ta cái!

Ta không muốn nghe!

Cái tên Phân Lừa Đen kia còn dám nói ta khoe khoang. So với nha đầu này, ta còn khiêm tốn lắm rồi!

Phượng Khê nói thật lòng. Nàng đúng là cảm thấy mất thời gian hơi lâu, nếu thần thức của nàng mạnh hơn một chút thì đâu cần lằng nhằng như vậy.

Sau đó, nàng bắt đầu luyện kiếm trận ba người, bốn người, năm người rồi đến sáu người. Tuỳ tình huống thực tế mà quyết định triệu ra mấy thanh kiếm cho hợp.

Nàng lại gọi Quân Văn và Cảnh Viêm đến.

editor: bemeobosua

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, đến đây muội cho hai huynh xem cái này hay lắm!”

Phượng Khê đầu tiên biểu diễn kiếm trận ba người, chưa để hai sư huynh kinh ngạc khép miệng xong, nàng lại triệu thêm kiếm, bắt đầu biểu diễn kiếm trận bốn người…

Sau khi diễn xong toàn bộ, Phượng Khê cười tươi như hoa:

“Thế nào? Ổn không?”

Quân Văn và Cảnh Viêm câm nín.

Không phải không muốn nói, mà là cạn lời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-935.html.]

Quân Văn nhớ lại lúc trước ở thượng cổ chiến trường, Phượng Khê còn thử dùng một người tạo ra kiếm trận hai người chơi đùa, không ngờ bây giờ chơi tới mức hoa lệ thế này!

Một mình dựng lên được kiếm trận bảy người!

Quả là xưa nay chưa từng thấy!

Nếu Mộc Kiếm khôi phục, chẳng phải là nàng có thể tạo ra kiếm trận tám người?!

Mấu chốt là... kiếm trận này còn hiệu quả hơn cả người thật!

Quân Văn ngẩn ngơ nói: “Tiểu sư muội, ta thấy muội có thể cải tiến kiếm trận này một chút.

Người thật thì phải có thể lực, còn linh kiếm của muội thì không cần!

Muội hoàn toàn có thể cải tiến kiếm trận thành kiểu chỉ công không phòng, như vậy uy lực tăng gấp bội!”

Phượng Khê nghe xong, mắt liền sáng rỡ!

Ngũ sư huynh đúng là… nhân tài thật!

Huyết Phệ Hoàn lập tức chen vào: “Thấy chưa? Ta đã nói rồi, cái đám đầu đất cũng có điểm mạnh riêng. Bọn ta lại không nghĩ tới!”

Phượng Khê: “……”

Huyết Phệ Hoàn tuy nói miệng như thế, nhưng trong lòng lại thật sự có chút nhìn Quân Văn bằng con mắt khác. Tên thô kệch này, thiên phú về kiếm đạo cũng khá đấy!

Huyết Phệ Hoàn và Quân Văn cùng nhau cải tiến mấy bộ kiếm trận thích hợp cho Phượng Khê. Trừ vị trí của Phượng Khê, các thanh linh kiếm còn lại đều theo cơ chế chỉ công không phòng thủ.

Phượng Khê cũng thử để Quân Văn và Cảnh Viêm tham gia kiếm trận, nhưng lần nào cũng thất bại, đành phải từ bỏ.

Hôm đó, khi Phượng Khê đang luyện kiếm trận thì Doãn trưởng lão đến.

Những ngày qua ông vẫn bế quan tu luyện, thực ra là đang cố gắng áp chế tu vi, vì sợ đột phá sẽ dẫn đến thiên kiếp.

Vừa ra khỏi bế quan, ông đã lén đến xem đệ tử cưng.

Đúng là “lén gặp”, một mình ông tự đi, đơn phương theo dõi.

Khi thấy Phượng Khê và các linh kiếm đang lập trận, mắt ông suýt trợn rớt ra khỏi tròng!

Huyết Phệ Hoàn thấy thế thì khinh khỉnh bĩu môi:

“Chưa từng thấy ai mà ngây ngốc như cái con Chuột Tinh kia. Thật không ra dáng chút nào!

Vậy mà cũng là hộ phái trưởng lão, đúng là nực cười!”

Phượng Khê cảm thấy Huyết Phệ Hoàn nói vậy hơi quá, nhưng cũng không dám nói gì. Bây giờ Huyết Phệ Hoàn đã hóa thân thành hũ dấm thành tinh, nếu nàng dám bênh Doãn trưởng lão, thế nào hắn cũng làm ầm lên cho coi.

Thôi thì cứ kệ đi, dù sao Doãn trưởng lão cũng không nghe thấy. Hắn thích gọi là Chuột Tinh thì cứ gọi!

Chuột Tinh… à nhầm, Doãn trưởng lão, dán mắt nhìn Phượng Khê diễn luyện kiếm trận, suýt nữa thì xúc động muốn thu đồ đệ tại chỗ. =)))

Nhưng nhớ đến lời dặn của Tư Mã tông chủ, ông cố nhịn.

Chờ đến khi Tiểu Khê ra khỏi Hạo Thiên Kính, dù là ông trời có ngăn, ông cũng phải chính thức nhận nàng làm đồ đệ!

Còn ba ngày nữa là Hạo Thiên Kính mở ra, Tư Mã tông chủ liền đích thân đến tìm Phượng Khê.

Vừa gặp mặt, hắn đã cười tươi như hoa nở mùa xuân.

Phượng Khê nhìn là biết ngay, kiểu này là có việc nhờ rồi.

Quả nhiên, sau vài câu hỏi han xã giao, Tư Mã tông chủ nói:

“Tiểu Khê à, ta không lòng vòng với ngươi nữa, cứ nói thẳng nhé!

Tuy rằng mỗi lần Hạo Thiên Kính mở ra đều có biến số, lúc thì mọi người bị truyền đến cùng một nơi, lúc thì mỗi người mỗi ngả. Nhưng chung quy cũng phải ở trong đó suốt một tháng, nên khả năng gặp được người khác vẫn rất cao.

Đến lúc đó, nếu gặp được đệ tử Ngộ Đạo Phong, mong ngươi có thể ra tay giúp đỡ một chút. Đợi khi ra ngoài rồi, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Phượng Khê cười tươi rói:

"Tông chủ, ngài khách sáo quá rồi! Cho dù ngài không nói, với giao tình giữa ta và bọn họ, ta cũng sẽ giúp thôi.

Nói thật với ngài, trong mắt ta, bọn họ chẳng khác gì thân sư huynh sư tỷ của ta cả."

Tư Mã tông chủ nghe vậy thì vô cùng cảm động, đang định nói vài lời, liền nghe Phượng Khê cười hì hì hỏi tiếp:

"À mà, cái ‘không bạc đãi’ đó… ngài định không bạc đãi kiểu gì thế?"

Loading...