Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 936
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
936. Hạo Thiên Kính mở ra
Tư Mã tông chủ lập tức mang cảm động vừa rồi... đi tặng chó!
Hắn nhớ tới Doãn trưởng lão, bèn quay sang Phượng Khê, hào sảng nói:
“Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một bất ngờ lớn, đảm bảo có lợi cả đời!”
Một vị trưởng lão hộ phái mà chịu thu nhận, đúng là đại kinh hỉ rồi, không phải nhỏ đâu!
Mà Phượng Khê thông minh chừng nào chứ?
Đầu óc xoay chuyển một cái là đoán được sơ sơ ngay.
Doãn trưởng lão nào phải vô duyên vô cớ chạy tới xem nàng? Mười phần hết chín là muốn thu nàng làm đệ tử, không thì cũng nhận cháu gái.
Dù trong bụng đoán ra tám phần, nhưng Phượng Khê không hề tỏ vẻ gì, chỉ cười tươi rói:
“Vậy thì ta chờ kinh hỉ của ngài nha!”
Hai người hàn huyên thêm vài câu, Tư Mã tông chủ thở dài:
“Mấy hôm nay ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon. Giá mà được ăn chút đồ dưới biển thì tốt biết mấy.”
Phượng Khê: “……”
Ngươi muốn ta tặng hải sản thì cứ nói toạc ra đi, vòng vo tam quốc chi nữa?
Gõ đầu ai vậy trời!
Trước đây Tư Mã tông chủ đâu có như thế. Dù là cáo già giảo hoạt, cũng ra dáng tông chủ chút đỉnh. Giờ thì sao? Sĩ diện ném sạch!
Phượng Khê cuối cùng vẫn tặng cho ông ta một phần đại lễ bao hải sản, dù sao người ta cũng là đại tông chủ, mở miệng rồi thì nàng cũng không thể làm quá.
Tư Mã tông chủ cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Dù nói là không thiếu miếng ăn đó, nhưng chủ yếu là trong lòng không thoải mái.
Đợi Phượng Khê đi rồi, ông ta lấy ra một chén cháo hải sản, vừa ăn vừa tấm tắc.
Quả nhiên ngon thiệt!
Mới ăn được hai muỗng, Doãn trưởng lão đã lù lù xuất hiện.
“Đồ nhi ngoan nhà ta đưa ngươi đồ đâu rồi?”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ông ta lẳng lặng lấy đại lễ bao hải sản ra... Sau đó thì khỏi nói cũng biết.
Doãn trưởng lão hớn hở ôm đồ đi thẳng.
Tư Mã tông chủ chỉ còn biết bĩu môi, thôi thì... ít ra cũng được nếm mùi vị trước khi bị cướp.
Ông ta chẳng thèm thắc mắc sao Doãn trưởng lão biết được, tám phần là lão già đó lại trốn đâu nghe lén.
Đường đường một trưởng lão hộ phái, không có việc gì lại thích rình mò nghe trộm, chẳng hiểu nổi luôn!
Chớp mắt đã đến ngày mở Hạo Thiên Kính.
Trời còn chưa sáng, Phượng Khê đã dậy, tới bên ao cá, tươi cười rạng rỡ:
“Ta sắp vào Hạo Thiên Kính rèn luyện rồi, nghe nói cả tháng mới được về. Các ngươi đừng nhớ ta quá nha!”
Đám cá chép Xích Yên: Nhớ ngươi? Chúng ta cầu cho ngươi đừng có trở lại luôn ấy!
Tuy nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn phun bong bóng liên tục, giả bộ như đang luyến tiếc chia ly.
editor: bemeobosua
Phượng Khê thở dài:
“Các ngươi lưu luyến ta, ta cũng lưu luyến các ngươi chứ bộ! Hay là ta ký khế ước mang các ngươi theo vào Hạo Thiên Kính chơi cho vui ha?
Sao nào? Có đồng ý không?”
Đám cá chép suýt chút nữa hoảng loạn đến bật vảy!
Muốn từ chối mà không dám, mà đồng ý thì lại sợ bị ký khế ước mất tự do.
Ngay lúc chúng nó định chuồn xuống đáy ao trốn, Phượng Khê bỗng phụt một tiếng:
“Ta đùa các ngươi thôi! Các ngươi có bản lĩnh gì đâu, sắc vóc cũng không, trí nhớ thì tệ hại, ta đem theo các ngươi làm gì hử?!”
Đám cá tức khắc giận đến phồng má, phun bọt phì phì!
Chúng ta không bản lĩnh cái gì?! Không có nhan sắc cái gì?! Trí nhớ tệ hại hồi nào?!
Nếu trí nhớ không tốt, bọn ta đã không sợ bị ngươi dằn mặt đến ám ảnh lâu dài!
Phượng Khê cười hề hề:
“Tất nhiên, nếu các ngươi chịu đưa hết bảo tàng Long tộc cho ta, ta miễn cưỡng sẽ suy nghĩ thu nhận các ngươi, thế nào?”
Đám cá hận không thể phun nguyên mặt nàng toàn nước miếng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-936.html.]
Không biết xấu hổ là gì à?!
Còn đòi bảo tàng Long tộc nữa chứ!
Có muốn chúng ta tiễn ngươi về Tây thiên luôn không?!
Tiếc là dù tức đến nghẹn, chúng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể điên cuồng phun bong bóng để giải tỏa.
Phượng Khê vốn chỉ định chọc ghẹo đôi chút, nhưng thấy gần đến giờ tập hợp, nàng nói:
“Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, chờ ta trở lại thì báo quyết định nha!”
Nói xong, nàng để lại một đống đồ ăn, rồi rời đi.
Thật ra thì nàng có để lại hay không cũng chẳng sao, tụi cá cũng không ch/ết đói nổi, dưới sông ngầm có cả đống đồ ăn.
Nhìn Phượng Khê đi xa rồi, đám cá lập tức mở miệng mắng như trút giận, chửi đến hoa cỏ hai bên bờ cũng phải nghiêng mình né tránh.
Suy nghĩ cái đầu ngươi á!
Muốn ký khế ước bọn ta hả? Nằm mơ đi nha!
Đồ biến thái kia, tốt nhất đừng bao giờ quay lại nữa!
Sau khi hội họp với nhóm Lạc Trần, Phượng Khê cùng Tư Mã tông chủ tiến đến lối vào thánh cảnh Hạo Thiên.
Bốn phong chủ còn lại cũng đã đến, mang theo nhóm đệ tử thân truyền.
Hàn phong chủ nhìn đã hồi phục kha khá, ít nhất không cần nằm giường nữa.
Vừa bước vào thánh cảnh, ánh mắt bốn phong chủ lập tức nhìn về mấy căn nhà mới. Tuy cách hơi xa, họ chưa nhận ra đó là nhà làm từ Lôi Kích Mộc, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc: Phượng Khê đợt trước thật sự chỉ vào để... xây nhà thôi sao?
Không kịp nghĩ nhiều, mọi người đã tới gần Hạo Thiên Kính.
Lúc này, bốn vị thái thượng trưởng lão đã đứng chờ sẵn.
Hôm nay cả bốn đều mặc y phục trưởng lão mới, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn so với lần Phượng Khê tới trước đó, chắc ở trong nhà Lôi Kích Mộc cũng thấy an tâm hơn.
Sau khi mọi người hành lễ xong, Bá trưởng lão nghiêm nghị căn dặn:
“Hạo Thiên Thánh Cảnh là cơ duyên, cũng là kiếp số. Nhớ kỹ: phải biết lượng sức mình. Nếu không nắm chắc, tuyệt đối không được đặt chân vào khu vực có đồ hình nhật nguyệt tinh tú.
Ngoài ra, các ngươi đều là đồng môn, dẫu ngày thường có mâu thuẫn, vào trong Thánh Cảnh thì phải đồng tâm hiệp lực. Tuyệt đối không được tàn sát lẫn nhau.
Nếu phát hiện ai ra tay hãm hại đồng môn, xử lý nghiêm khắc không tha!
Nghe rõ chưa?!”
Đám đệ tử thân truyền đồng loạt đáp lời.
Thật ra ai nấy đều thấy khó hiểu, từ trước đến nay, có ai cấm tàn sát trong đó đâu? Tuy không khuyến khích, nhưng cũng chẳng ai nói cấm hẳn.
Mà lần này tự nhiên lại đặc biệt nhấn mạnh?
Khi mọi người còn đang thắc mắc, bốn vị thái thượng trưởng lão lấy ra bốn chiếc sừng ngọc xanh biếc, nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Nhiệt độ xung quanh như hạ thấp hẳn mấy phần.
Bốn người bắt đầu kết ấn, sừng ngọc theo gió lớn dần rồi bay thẳng về phía Hạo Thiên Kính, khảm vào vị trí trung tâm.
Vùng được sừng ngọc bao quanh dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một lối vào kết giới.
Trán bốn vị trưởng lão ướt đẫm mồ hôi, xem ra lần mở rộng danh ngạch lần này khiến thần thức của họ bị tiêu hao không ít.
Tiếc là chẳng ai quan tâm chuyện đó, mọi sự chú ý đều dồn vào cánh cổng kết giới vừa mở ra.
Đúng lúc mọi người định nối đuôi nhau bước vào, Phượng Khê hô to:
“Dừng lại hết cho ta! Phải bái tạ bốn vị thái thượng trưởng lão xong đã rồi mới được vào!”
Ngộ Đạo Phong là nhóm người phản ứng đầu tiên, kính cẩn hành lễ:
“Đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong xin cảm tạ bốn vị thái thượng trưởng lão đã mở Hạo Thiên Kính!”
Đệ tử bốn phong còn lại cũng vội vàng làm theo, tuy có vài người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng... cứ học theo là được rồi.
Bốn vị Thái thượng trưởng lão không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Từ trước đến nay, họ đã mở ra biết bao nhiêu lần Hạo Thiên Kính, nhưng đây là lần đầu tiên được đám đệ tử thân truyền đến cúi đầu bái tạ.
Dù chỉ là một nghi thức hình thức, nhưng đôi khi, sự cố gắng của con người chỉ cần được công nhận, là đã thấy mãn nguyện rồi.
Cảm giác được thấu hiểu này, quả thực khiến lòng người dễ chịu vô cùng.
Bá trưởng lão lập tức lên tiếng:
“Đệ tử Ngộ Đạo Phong vào trước, sau đó đến Huyền Vũ Phong, Bạch Hổ Phong, Chu Tước Phong, cuối cùng là Thanh Long Phong.”
Đệ tử Thanh Long Phong: “……”
Sao lại là chúng ta xếp cuối thế? Chỉ vì bái lễ chậm một chút thôi mà?
Nhưng mặc kệ họ nghĩ thế nào, Phượng Khê vẫn dẫn theo đám người Lạc Trần tiến tới lối vào kết giới.
Những người khác đều thuận lợi bước vào, kể cả Quân Văn và Cảnh Viêm cũng không gặp vấn đề gì.
Chỉ riêng Phượng Khê, vừa bước vào đã bị b.ắ.n văng ra ngoài, rồi lại bị hút vào, sau đó... lại bị b.ắ.n văng ra ngoài lần nữa…