Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 937

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

937. Ta thiệt là đứa trẻ trưởng thành

Phượng Khê cứ bị hút vào rồi lại b.ắ.n ra, tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn thấy tàn ảnh nàng lấp loáng như ánh chớp.

Mọi người đều trố mắt há mồm.

Gì đây trời? Xảy ra chuyện gì thế này?

Nhưng cũng không thể vì mình nàng mà trì hoãn việc những người khác tiến vào Hạo Thiên Kính. Thế là bốn vị Thái thượng trưởng lão ra hiệu cho đệ tử bốn phong còn lại tạm tránh khỏi quỹ đạo b.ắ.n ra của Phượng Khê, vòng sang bên cạnh mà đi vào.

May mà những người khác đều vào thuận lợi.

Thẩm Chỉ Lan trước khi bước vào còn cố ý liếc nhìn tàn ảnh của Phượng Khê, trong lòng dâng trào một trận sung sướng.

Phượng Khê, vận may của ngươi đến đây là hết rồi!

Đáng đời!

Đây gọi là báo ứng đó biết chưa!

Đợi đến khi mọi người đều đã vào trong, bốn vị Thái thượng trưởng lão bắt đầu khó xử.

Theo lý, bây giờ nên thu ngọc giác lại, chờ một tháng sau mới mở lại Hạo Thiên Kính.

Nhưng mà Phượng Khê vẫn còn đang bay tới bay lui giữa kết giới, nếu giờ thu ngọc giác, lỡ như cắt đôi nàng ra thì sao?

Nàng đâu phải con giun đất, chặt đôi rồi là cắt luôn chứ chẳng đùa!

Hàn phong chủ nhướng mày nói:

“Bốn vị Thái thượng trưởng lão, chư vị nên sớm quyết định đi, kéo dài càng lâu, thần thức các vị càng hao tổn nặng nề.”

Bốn vị Thái thượng trưởng lão tất nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng còn Phượng Khê thì tính sao?

Tuy nói hiện tại vẫn có chút ghét nàng, nhưng đến mức muốn lấy mạng thì vẫn chưa đến nỗi đó.

Huống chi nàng vừa mới dẫn đám đệ tử thân truyền đến cúi đầu bái tạ bọn họ, giờ mà ra tay nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ còn là người?

Ngay lúc mọi người còn đang khó xử, ngọc giác được khảm trong Hạo Thiên Kính bỗng nhiên… tự động thu nhỏ lại!

Theo đó, kết giới trung tâm cũng càng lúc càng khép kín.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão liên tục kết ấn ngăn cản, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Xong rồi!

Phượng Khê chắc tiêu thật rồi!

Tư Mã Tông chủ cuống đến mức đi tới đi lui, nhưng lo lắng thì cũng chỉ để lo, chẳng giúp gì được.

Ngay lúc ấy, thân ảnh Phượng Khê… bỗng dưng biến mất.

Tư Mã Tông chủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chỉ dám thở nửa hơi.

Phượng Khê mới đi vào đã gặp chuyện quái đản như vậy, bên trong kiểu gì cũng chông gai trùng điệp, có ra được hay không còn chưa biết.

Ông còn nhờ nàng chăm sóc đệ tử Ngộ Đạo Phong nữa chứ, không ngờ giờ nàng lại tự thân khó bảo toàn!

Hàn phong chủ thì ngược lại, vui ra mặt. Trong lòng thầm nghĩ: Nàng mà c/hết trong Hạo Thiên Kính thì hay quá, đỡ cho ta phải nhức đầu lo toan sau này.

Những người khác thì ai nấy đều có tính toán riêng…

Lúc này, Quân Văn đã được truyền tống tới một thung lũng. Xung quanh đâu đâu cũng là những khóm hoa tím, mùi dược thảo thoang thoảng trong không khí.

Quân Văn nhận ra ngay loại dược thảo này, tên là Tam Diệp Tử Đinh Thược.

Ở ngoại giới, đây là linh thảo cấp Địa quý hiếm khiến người ta tranh nhau sống ch/ết, thế mà ở đây lại mọc như cỏ dại!

Nhưng Quân Văn lại chẳng mừng chút nào.

Trong lòng hắn đầy hối hận!

Hắn lại quên không dùng dây thừng trói mình với tiểu sư muội thành một bó!

Sai lầm rồi!

Một sai lầm lớn bằng trời!

Tuy có hơi bực bội, nhưng dù gì hắn cũng là một vị sư huynh trưởng thành, khi tiểu sư muội có mặt thì hắn có thể làm cái lá xanh tốt nền cho muội ấy, còn khi tiểu sư muội vắng mặt, hắn cũng đủ sức độc diễn làm vai chính!

Quân Văn âm thầm tự cổ vũ tinh thần, bắt đầu hái Tam Diệp Tử Đinh Thược.

Dĩ nhiên, trong lúc hái dược thảo, hắn cũng đề cao cảnh giác, tùy thời ứng phó mọi tình huống bất ngờ.

Lúc hắn đang hái hăng say, bỗng dưng trước mặt xuất hiện một người.

Im hơi lặng tiếng.

Quân Văn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức chế/t sững.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-937.html.]

Người trước mặt là một nam nhân trung niên, dung mạo giống hắn đến tám phần.

Thậm chí Quân Văn còn cảm thấy, sau này mình có già đi chắc cũng giống y như thế này!

Người trung niên nhìn hắn, vẻ mặt kích động đến mức đỏ cả vành mắt:

“Con trai của ta! Con ngoan của ta! Ta là cha con đây!”

Quân Văn: “…”

Tuy hắn đúng là đang trên đường đi tìm cha, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một ông cha lù lù trước mặt như thế, hắn không những không thấy mừng, mà chỉ cảm thấy... buồn cười.

Chẳng lẽ hắn mắc cái bệnh mà tiểu sư muội hay nói gì đó… “Diệp Công yêu rồng”? Nghĩa là miệng thì nói muốn tìm cha, chứ trong lòng thật ra chẳng hề muốn?

Người trung niên thấy hắn đơ ra chẳng có phản ứng gì, lập tức đổi sắc mặt, quát lớn:

“Thằng nhãi kia còn đứng ngẩn ra đó làm gì?! Không mau quỳ xuống dập đầu với cha ngươi hả?!”

Quân Văn đè nén mấy suy nghĩ trong lòng, nhếch môi cười lạnh:

“Từ đâu nhảy ra cái mèo hoang nào cũng dám nhận vơ là người nhà ta? Đúng là chán sống rồi!”

Nói xong, linh kiếm lập tức bay vút ra, đ.â.m thẳng về phía người trung niên kia.

Người nọ lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng loạn:

“Đồ con bất hiếu! Nhìn thấy cha ngươi không thèm quỳ xuống dập đầu, lại còn rút kiếm c/hém cha! Ngươi cái đồ súc sinh vô ơn bạc nghĩa!”

Quân Văn cũng chẳng buồn đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn cái tên kia chạy xa dần.

Trong lòng hắn không khỏi bật cười lạnh: với cái trình diễn nghiệp dư như thế mà cũng mơ lừa được ta á? Khi ta cùng tiểu sư muội diễn tuồng, chắc ngươi còn đang là con chuột chui rúc trong hang kia kìa!

Nói đi cũng phải nói lại, ngươi tưởng ta là đồ đầu đất chắc?

Đây là Hạo Thiên Kính, làm gì có chuyện cha ta lại lòi mặt ra ở nơi này được?

Cho dù ông ấy thật sự có trong này, thì vừa mới gặp mặt cũng phải xác nhận lại một chút chứ, ai lại vừa xuất hiện cái là nhào vô nhận cha, gọi con còn đòi dập đầu? Rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của ta!

editor: bemeobosua

Mà kẻ như thế, tám phần mười chẳng phải người, hoặc là yêu thú tinh quái có năng lực đặc biệt, hoặc là linh thể trong Hạo Thiên Kính, tóm lại không phải thứ tốt lành gì.

Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ rút kiếm đuổi theo, nhưng bây giờ hắn đã khác rồi.

Hắn đã học được: quan sát trước, ra tay sau.

Vật kia xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, hắn cho dù đuổi theo cũng chưa chắc kịp, còn dễ sa vào bẫy rập của đối phương.

Nghĩ vậy xong, Quân Văn lại tiếp tục cúi đầu hái thuốc. Nhưng chưa kịp đào bao nhiêu, lại có người xuất hiện trước mặt.

“Con ngoan, gọi mẹ đi!”

Lần này là một mỹ phụ trung niên, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mày mắt cũng có vài phần giống hắn.

Quân Văn không nói không rằng, gọi ngay Kinh Thiên kiếm ra, đ.â.m thẳng vào người phụ nữ kia.

Mỹ phụ kia cũng gào to bỏ chạy.

Một lát sau, lại có một lão già chống gậy lọm khọm lết tới:

“Cháu ngoan của ông, mau quỳ xuống dập đầu với ông nội đi! Ông nội cho con lì xì!”

Nói sao nhỉ, chưa đến nửa canh giờ mà nguyên cái gia phả Quân gia đều lũ lượt kéo tới!

Cuối cùng đến cả cụ kỵ của hắn cũng lết ra, run rẩy chống gậy, lưng cong như cây cầu vồng!

Quân Văn im lặng lôi từ nhẫn trữ vật ra một xấp phù “trời sập đất nứt”, ông lão thấy vậy liền ném gậy bỏ chạy như bay!

Lúc này mới thực sự yên tĩnh lại.

Quân Văn trong lòng không khỏi có chút đắc ý: nếu đổi lại là tiểu sư muội gặp phải chuyện như thế, chắc chắn cũng sẽ xử lý giống y như hắn. Vậy là hắn coi như đã tốt nghiệp thành công!

Thậm chí còn hơn cả thầy nữa ấy chứ!

Mà nói đâu xa, Phượng Khê quả thực cũng đang gặp phải tình huống giống vậy.

Sau vô số lần bị b.ắ.n ra rồi hút vào, cuối cùng nàng cũng bị vứt tới một thung lũng nhỏ.

Trong thung lũng cũng mọc đầy Tam Diệp Tử Đinh Thược.

Đầu Phượng Khê thì ong ong, toàn thân đau nhừ như bị xe nghiến qua, khó chịu đến mức không tả nổi!

Năm cây cẩu linh căn thấy vậy, lập tức chạy đến giúp nàng chải vuốt kinh mạch.

Nói sao nhỉ, hiệu quả đúng là thấy rõ, chưa đến một chớp mắt, Phượng Khê đã đầy má/u sống lại!

Nàng nghĩ bụng, xem ra mấy cây cẩu linh căn này cũng biết lúc nào nên lo cho người ta đấy chứ.

Năm cây cẩu linh căn thầm gào: cái gì mà “cũng biết lo cho người ta”! Tụi này giúp ngươi bấy nhiêu chuyện rồi, ngươi vẫn còn dám chê bọn ta?! Trừ cái việc lỡ ném Kim Đan đi thôi chứ mấy chuyện khác bọn ta đều làm đàng hoàng cả! Lương tâm trong sáng!

Loading...