Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 938
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:03:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
938. Quỳ xuống, gọi tổ tông đi!
Phượng Khê vừa giãn gân giãn cốt, vừa nghiêng đầu cân nhắc: vì sao nàng lại bị lặp cảnh "hít vào rồi bay ra" thế này?
Hạo Thiên Kính cố ý chọc nàng đấy à?
Hay là trong đây có uẩn khúc gì khác?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có dung mạo cực kỳ giống nàng đột ngột xuất hiện.
"Con gái đáng thương của ta ơi! Cuối cùng cha cũng tìm được con rồi!"
Phượng Khê nghiêng đầu đánh giá người nọ một lượt:
"Ngươi thật là cha ta? Không phải kẻ lừa đảo à?"
Người trung niên có chút khó chịu:
"Sao con lại nói vậy chứ? Ta dĩ nhiên là cha con rồi!"
Phượng Khê gật gù: "Ngươi đã là cha ta, lần đầu gặp mặt có phải nên cho ta lễ ra mắt không?"
Người trung niên: "…Con quỳ lạy ta một cái đi, rồi ta sẽ cho con lễ ra mắt."
Phượng Khê bĩu môi: "Nếu ngươi là cha ruột ta, đau ta thương ta còn không kịp, sao nỡ bắt ta quỳ? Ngươi chắc chắn là giả rồi."
Người trung niên gãi mũi, lúng túng:
"Ta cũng chỉ là sốt ruột quá thôi, không quỳ thì không quỳ. Chỉ cần con nhận ta là cha là được rồi."
Phượng Khê tò mò hỏi: "Ngoài ngươi ra, ta còn người thân nào khác không?"
Người trung niên đảo mắt:
"Tất nhiên là có rồi, để ta gọi họ đến cho con gặp."
Chẳng bao lâu sau, một đám người kéo tới. Có người xưng là mẹ Phượng Khê, có người là ông, bà, cô, dì, chú, bác... tóm lại, họ hàng từ đời tám hoánh nào cũng ùa về đông như hội.
Người trung niên vừa định mở miệng, Phượng Khê đã giành nói trước:
"Nếu các người đều là người thân của ta, chắc chắn không nỡ nhìn ta cực khổ đúng không?
Hơn nữa, chắc là cũng muốn bù đắp cho ta chứ gì?
Ta cũng không đòi hỏi gì cao siêu cả, các người giúp ta đào hết đám Tam Diệp Tử Đinh Thược này đi là được!"
Cả đám người thân liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt dồn ánh mắt về phía người trung niên.
Người trung niên trong mắt lóe lên một tia tức tối, nhưng chỉ chớp mắt đã bình tĩnh lại, đành cúi đầu làm gương, xắn tay đào trước.
Thế là, Phượng Khê vừa nhấm nháp hạt dưa vừa uống trà, thong dong nhìn "gia quyến thân thiết" của mình hì hục đào dược thảo.
Tuy Tam Diệp Tử Đinh Thược chỉ là dược thảo cấp Địa, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt. Có công cốc cũng còn hơn không!
Người đông sức mạnh lớn, chưa đến nửa canh giờ, cả đám dược thảo đã bị đào sạch sẽ.
Phượng Khê gom toàn bộ Tam Diệp Tử Đinh Thược cho vào nhẫn trữ vật, cười híp mắt:
"Các vị thân nhân thân yêu, chắc các người biết ta đang tham gia thí luyện đúng không?
Mà đã là thí luyện thì chắc chắn phía sau còn nhiều nguy hiểm lắm, các người là người thân ta, sao nỡ để ta đơn thân độc mã vượt hiểm đúng không?
Cho nên, đi với ta, hộ tống bảo vệ ta nhé!"
Nói rồi nàng vung móng vuốt nhỏ hô to:
"Người một nhà thương yêu nhau, toàn quân xuất phát!"
Đám người thân: "……"
Người trung niên cau mày: "Con gái, chúng ta có thể theo con, nhưng con cũng phải gọi ta một tiếng ‘cha’ chứ!"
Những người khác cũng ào ào hùa theo, bảo Phượng Khê nhận thân đi đã, rồi mới nói chuyện giúp đỡ.
Phượng Khê thở dài:
"Hóa ra người thân giúp nhau cũng phải có điều kiện à? Ta cứ tưởng tình thân là vô tư cơ đấy!
Xem ra… là do ta quá ngây thơ rồi!
Tình thân kiểu này có cũng như không!
Về sau đường ai nấy đi, coi như chưa từng gặp mặt!"
Dứt lời, Phượng Khê quay đầu, cắm đầu chạy vào sâu trong sơn cốc.
Người trung niên: "……"
Cả đám người thân: "……"
Phượng Khê thấy chẳng ai đuổi theo, bĩu môi một cái.
Muốn chiếm tiện nghi của ta?
Ta không lừa c/hết các ngươi thì thôi!
Nàng chạy chừng mười lăm phút, đột nhiên lại phát hiện phía trước có một bãi dược thảo tím giống y chang như ban nãy, không sai một ly.
Nàng còn đang nghi hoặc, thì người trung niên ban nãy lại xuất hiện, vẻ mặt bi thương:
"Con gái đáng thương của ta ơi, cuối cùng cha cũng tìm được con rồi!"
Phượng Khê: "……"
Sao tình huống này giống hệt như khi nãy vậy?!
Chẳng lẽ… nàng rơi vào cái kiểu thí luyện vòng lặp vô hạn gì đó rồi?
Phượng Khê theo bản năng kiểm tra nhẫn trữ vật, phát hiện mớ Tam Diệp Tử Đinh Thược khi nãy vẫn còn nguyên.
Nàng lập tức lấy một cây ra, nhét vào miệng, đút cho năm cây cẩu linh căn.
Năm cây linh căn tuy có hơi khinh thường dược thảo cấp thấp, nhưng vẫn nháo nhào "chén sạch".
Phượng Khê thầm nghĩ: Xem ra chỗ này là thật, không phải ảo cảnh hay trận pháp tạo ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-938.html.]
Vậy cảnh lặp trước mắt giải thích sao đây?
Nàng định hỏi Huyết Phệ Hoàn, nhưng lại phát hiện hắn đang… ngủ. Gọi mấy tiếng cũng không động đậy.
Lúc này, người trung niên lại lên tiếng sốt ruột:
"Con gái, sao con không nói gì? Có phải cha làm con sợ rồi không?"
Phượng Khê nhìn hắn, mặt lạnh như tiền:
"Ta lười nói nhảm với ngươi. Mau đào thảo đi! Không đào thì cút!"
Người trung niên: "……"
Hắn do dự một lát rồi mới ngồi xổm xuống bắt đầu đào thảo dược.
Phượng Khê thấy hắn đào quá chậm, bực mình mắng:
“Ngươi mau gọi đám thân thích khác của ngươi tới đào cùng, bằng không ta đánh ch/ết ngươi bây giờ!”
Người trung niên: “……”
Ta đến đây để nhận lại con gái, sao lại giống như tới nhận tổ tông thế này?!
Cuối cùng, hắn vẫn phải ngoan ngoãn gọi hết thân thích đến.
Chờ bọn họ đào xong, Phượng Khê gom hết đám Tam Diệp Tử Đinh Thược vào nhẫn trữ vật.
Không đợi người trung niên mở miệng, Phượng Khê đã phóng thần thức như đại chùy nện thẳng vào đầu hắn!
Người trung niên thậm chí còn chưa kịp “hự” một tiếng đã lăn ra tắt thở.
Đám thân thích còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã lần lượt bị Phượng Khê đánh ch/ết sạch.
editor: bemeobosua
Thi thể của người trung niên và đám thân thích rất nhanh đã tan biến.
Phượng Khê bĩu môi, đổi sang hướng khác mà đi, nhưng chỉ một lát sau, cảnh tượng y hệt ban nãy lại hiện ra.
Phượng Khê không khỏi nhớ lại lúc mình bị Hạo Thiên Kính hút vào, chẳng lẽ cảnh trong kính này cũng giống như bị b.ắ.n ra rồi hút lại vô số lần, cứ thế lặp đi lặp lại?
Nàng khẽ nhíu mày, bởi điều nàng ghét nhất chính là mấy chuyện lặp lại rườm rà vô vị, kiểu cảm giác lãng phí cuộc sống như thế này thật sự khiến nàng ngứa gan!
Lúc này, người trung niên kia lại bắt đầu lặp lại y nguyên lời thoại vừa rồi.
Không đợi hắn nói xong, Phượng Khê lại quất một phát thần thức như chùy!
Lần này, nàng giảm nhẹ lực, chỉ đánh cho người trung niên ngất xỉu.
Nàng lấy một viên đan dược nhét vào miệng hắn.
Không bao lâu sau, người trung niên tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, ngốc nghếch.
Phượng Khê nhìn chằm chằm hắn:
“Quỳ xuống, gọi tổ tông!”
Người trung niên thật sự rất biết điều, lập tức quỳ phịch xuống đất dập đầu:
“Cung kính bái lạy lão tổ tông!”
Tuy cảnh vật trước mắt chẳng có gì thay đổi, nhưng Phượng Khê lại mơ hồ có cảm giác mình đã phá được cái vòng lặp vô hạn quái qu/ỷ này.
Chỉ là khi nàng dẫn người trung niên rời đi được một đoạn, lại thấy một đám thảo dược tím mọc bên đường.
Nàng vừa định văng tục một trận, thì chợt thấy phía trước có người đang ngồi xổm đào thảo dược.
Trông lại… quen quen.
“Ngũ sư huynh?”
Quân Văn đang hì hục đào thảo dược, nghe thấy âm thanh như thiên âm vang vọng, lập tức kích động quay đầu lại.
Vừa thấy là Phượng Khê, hắn suýt nữa lao lên, nhưng vẫn cố nhịn lại.
Hắn nhìn chằm chằm nàng:
“Ngươi là người hay qu/ỷ?”
Nói xong còn lấy ra một xấp phù chú “trời long đất lở”.
Phượng Khê trợn trắng mắt, giơ tay ra hiệu.
Quân Văn vừa thấy thế liền vui mừng ra mặt, cũng giơ tay đáp lại động tác kia.
Tín hiệu ám hiệu trùng khớp!
Là tiểu sư muội thật rồi, không sai vào đâu được!
Quân Văn cười tới nỗi lông mi cũng nở hoa!
Tốt quá rồi!
Tiểu sư muội tới rồi!
Người thân của hắn trở lại rồi!
Hắn không cần tiếp tục gồng mình gánh team một mình nữa!
Cuối cùng, hắn có thể an tâm làm cái lá xanh nhạt nền rồi!
Lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác nhìn thấy người trung niên đi theo sau Phượng Khê, dung mạo lại có bảy phần tương tự với nàng.
Hắn hơi sửng sốt, chẳng lẽ tiểu sư muội không phân biệt được đây là cha giả?
Không thể nào?!
Tiểu sư muội thông minh như vậy, sao có thể phạm phải lỗi sơ đẳng thế được?!
Ngay sau đó, lòng hắn bỗng chùng xuống.
Ai…
Chắc là tiểu sư muội biết đây là cha giả, nhưng không nỡ vạch trần thôi.
Dù bình thường nàng tỏ ra kiên cường mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm vẫn là một bé gái khát khao tình thương của cha mà…