Thứ  mắt thật sự  khó nuốt,  nhắm mắt, tiếp tục thúc giục: "Giang Niệm,  mau tránh mặt !"
"Thôi  !" Giang Niệm ôm một đống thịt  loạng choạng chạy  phòng.
Cố lên Lưu Phong, mày  sống sót.  cố gắng giữ tỉnh táo, gạt bỏ cảm giác ghê tởm trỗi dậy từ sâu thẳm trong lòng    thứ  sàn nhà. 
Vì đặc tính của chủng tộc,  ăn thịt   sẽ chết, nhưng những năm qua,   cố gắng kiềm chế, thử đủ  cách, thế nên giờ đây  chỉ cần ăn thứ thức ăn đặc biệt  một  mỗi năm là  thể duy trì sự sống. 
Những lúc khác,  chỉ cần ăn thức ăn bình thường là  thể sống . Mặc dù việc  ngược  bản năng khiến  luôn mệt mỏi rã rời, nhưng   gặp  Giang Niệm, đó  là may mắn lớn .
Đợi khi   xong  việc, Giang Niệm  ngoài,    mang hình dáng mười tuổi.
Tiếp theo, chúng  phân công rõ ràng,   kéo vali quần áo,  kéo vali thức ăn, nhanh chóng  ngoài.
Phát hiện Giới Sân sẽ lập tức dọn nhà, đó là sự ăn ý nhiều năm của chúng . Hơn nữa,   còn  vụ án kỳ lạ .
Chúng   xuống lầu, một con chim bồ câu  cột đèn đường  vỗ cánh hai cái thật mạnh để thu hút sự chú ý của chúng .  ngẩng đầu  lên, quả nhiên, nó  hiệu " theo "  nhanh chóng chui  con hẻm nhỏ bên cạnh.
 và Giang Niệm  theo con chim bồ câu luồn lách hết bên  đến bên : "Thu Thu, cô đang dẫn chúng    ?"
"Tình huống khẩn cấp. Giới Sân  bảo đồ  của   phong tỏa tất cả các tuyến đường giao thông  mặt đất, chúng  chỉ  thể  đường thủy thôi."
"Động tĩnh lớn như  ? Cô chắc chắn   đang tìm chúng  ? Trước đây    tìm chúng  đến mức như ."  lấy  lạ.
"Chắc chắn,    điểm tên mấy  .  thấy khả năng cao là    tin chắc vụ án g.i.ế.c  phanh thây đó là do cô ."
" là dây dưa  dứt." Cứ như thể bởi vì  là tộc ăn thịt  nên nhất định    chuyện  .
Thu Thu vỗ cánh đậu  cột đèn đường: " , cô chắc chắn   đào mộ tổ tiên nhà   chứ?"
"Không .  là tộc ăn thịt ,   ăn xác sống."  và Giang Niệm cũng dừng  và  quanh. Nơi chúng  đến là một bến tàu cũ kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toc-an-thit-nguoi/chuong-2.html.]
"Gù gù!" Thu Thu lớn tiếng kêu, mặt sông nổi sóng.
Đô Đô là một con cá bụng lớn, “rào” một tiếng, một cái miệng cá nhô lên khỏi mặt nước: "Mau  ,  đưa hai  rời khỏi thành phố."
 ném hành lý  ,  ném Giang Niệm  , cuối cùng  tự  nhảy xuống: "Thu Thu, chúng   đây!"
Gù gù. Thu Thu  bay  mất.
Đô Đô là một con cá ngàn năm,  ai  cơ thể nó lớn đến mức nào, bởi vì nó  thể  vặn với bất kỳ con sông nào mà nó bơi .
Chúng  mở vali đựng thịt trong bụng nó,  chịu trách nhiệm xé bao bì thịt, Giang Niệm chịu trách nhiệm đưa thịt  bụng. 
  bao giờ thấy   ăn uống vội vàng như , nuốt chửng ngấu nghiến, gần như là đổ thịt .   kìm  hỏi: "Ăn như   tính là ép mạ lớn nhanh ,  để  di chứng gì ?"
Giang Niệm bây giờ  mang hình dáng mười bốn, mười lăm tuổi,   hỏi ,   cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Lát nữa chúng  thử một chút là ."
"Thử thế nào?"
"Em thử xem!"
Anh  nhướng mày và nở một nụ  ranh mãnh,  ngẩn  một lúc  chợt hiểu : "Phụt, đầu óc   chứa mấy thứ linh tinh."
Giang Niệm nuốt ừng ực một ngụm thịt lớn  duỗi tay chân. Giang Niệm đang trong hình dáng mười bảy, mười tám tuổi, eo   mấy lạng thịt, n.g.ự.c gầy đến nỗi  thể  thấy cả xương sườn. Nước mắt  đột nhiên rơi xuống: "Giang Niệm, xin  ."
Nếu   vì ,    thể từ từ trưởng thành, sống một cuộc sống vui vẻ, tự do tự tại. Chứ   lúc nào cũng bận rộn chạy từ nơi  đến nơi khác.
"Ôi chao,  em   ." Giang Niệm nhanh chóng nhào tới ôm chầm lấy , chụt chụt bôi đầy vụn thịt lên mặt : "Ngoan nào,    ,    vẫn   ."
 cố gắng điều chỉnh cảm xúc của : "Không  ,  mau  ăn ,   hứa với em là sẽ  trai hơn   mà."  đẩy   trở   vali hành lý, tiếp tục bóc thịt cho  .
"Đó là điều tất nhiên." Mắt Giang Niệm cong cong như vầng trăng khuyết, dịu dàng đa tình.