“Trên xác c.h.ế.t  dấu vân tay của Lưu Phong.” Giới Sân tiếp tục thúc giục Tháp Trấn Yêu,  sức ép khủng khiếp,  cảm thấy xương cốt  vỡ vụn, chỉ  thể  rạp xuống đất, da thịt nứt toác, thấm  từng vệt máu.
Người  đẫm máu, Giang Niệm nổi giận đùng đùng,    tiếc đốt cháy  bộ huyết khí trong . Đây là thuật bảo mệnh của  , cũng là phù chú đòi mạng.
“Giang Niệm! Không !”  cố gắng gượng dậy  ngăn cản, nhưng     đang như  ngàn cân đè nặng, dù  xé rách da thịt cũng khó mà nhúc nhích.
Anh  là yêu quái bất tử, sinh khí trong huyết nhục  ngừng nghỉ là bí mật giúp    trường sinh. 
Khi đốt cháy huyết khí,    thể tạm thời đạt  sức mạnh gấp mười  lúc bình thường. Có điều,  khi huyết khí  tiêu hao quá mức, khả năng tái tạo của  sử dụng sẽ suy yếu. Yêu quái bất tử sẽ dần trở thành  thường,  đó là c.h.ế.t .
Giang Niệm mượn sức mạnh bùng nổ, giao đấu với Giới Sân đến khó phân thắng bại, thậm chí còn giáng cho Giới Sân một đòn nặng nề.
“Giang Niệm, em mau  !”
Trước khi đến đây, chúng   bàn bạc kỹ, nếu   trấn áp,   nhất định  đảm bảo bản   thể trốn thoát. 
Thế nhưng bây giờ,     chịu  lời ,   nhân lúc Giới Sân  tiếp đất,  kịp  định  cứu   ngoài.
Tháp Trấn Yêu  Giang Niệm c.h.é.m rung ong ong lên, Giới Sân  gia tăng ấn pháp. Lúc , cửa chùa Bạch Hổ chợt  mở toang: “Sư phụ, con đến giúp !”
Là tên cục trưởng đó. Hắn  giương súng, mấy tiếng “đoàng đoàng” vang lên, b.ắ.n trúng  Giang Niệm.
“Giang Niệm! Giang Niệm!”
Cổ họng và linh hồn  đều gào thét.
Ngực Giang Niệm vỡ nát,   như một tấm vải rách rơi từ   xuống đất.
“   chuyện ở đây  cần  quản.” Giới Sân giận dữ quát.
“Chúng là yêu tinh, vốn dĩ  giết, huống chi chúng còn g.i.ế.c ,  ngài còn  tốn nhiều sức lực như ” Cục trưởng khinh thường đá Giang Niệm một đá,  đó   tới chiếc hộp đựng Đô Đô, đá thêm hai cái.
 là  tử của Giới Sân, ngay cả việc  phân biệt  trái cũng giống  đến lạ.
 đau đớn tột cùng. Không  sức mạnh từ  dâng lên,   dậy,  từng bước về phía Giới Sân: “Giới Sân! Nếu  g.i.ế.c ,  nhất định sẽ g.i.ế.c  đầu tiên!”
Thấy sức mạnh của  đột nhiên bùng nổ, Giới Sân lộ vẻ kinh ngạc, Tháp Trấn Yêu mất  pháp lực chống đỡ, rung ong ong lên.
Cục trưởng loài  hoảng loạn nổ s.ú.n.g  , nhưng viên đạn  đến  mặt   hóa thành tro bụi, còn   thì  luồng phản lực đánh bật . Kiếm của  dí  cổ Giới Sân,    chống cự, gương mặt đầy vẻ bi thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toc-an-thit-nguoi/chuong-5.html.]
  g.i.ế.c  . Thế nhưng, kiếm của   thể tiến thêm một bước nào nữa.
Ta  thấy một giọng , nhẹ nhàng như ánh bình minh: Lưu Phong, chị     lời xin .
  cần lời xin ,  chỉ cần Đô Đô và Giang Niệm bình an,  chỉ   một cuộc sống yên bình.
Giọng  đó vẫn đang cất lên lời xin , từng tiếng xin  và từng tiếng Tiểu Phong. Nước mắt    kìm , tuôn trào  dứt. Trên đời ,  gọi  là Tiểu Phong, chỉ  một , mà  đó,    ăn mất .   thể bỏ ngoài tai lời của bất kỳ ai, ngoại trừ cô .
 bước qua Giới Sân đang  bất động, ôm Giang Niệm và Đô Đô rời khỏi chùa Bạch Hổ.   mệt,  đau,  cần tìm một nơi để  nghỉ cùng họ.
4.
“Lưu Phong! Lưu Phong!”
 mở mắt , Giang Niệm trắng bệch  chằm chằm : “Vừa  em  mê, tay chân còn đá loạn xạ.”
Ác mộng gì đó  quan trọng,    thấy   là  nhớ đến mấy phát s.ú.n.g    hứng chịu, thế là  vội vươn tay sờ n.g.ự.c  . Anh   hềnh hệch gạt tay  : “Không  ,   ngại lắm đó.”
“Cho em xem.”   vạch áo   ,     sẽ  chết, nhưng điều đó   nghĩa là   sẽ  đau.
Giang Niệm giãy giụa tránh né: “Ôi chao,  ,  !”
   gì, lặng lẽ   .
Giang Niệm im lặng theo   lâu, cuối cùng   bất đắc dĩ : “Anh  thể cho em xem, nhưng em   .”
“Được. Không .” Nước mắt   rơi lã chã.
Ngực    một mảng thịt nát   khoét , nội tạng  móc rỗng, chỉ còn  một cái khung đang  chuyện với .
“Anh  đau ?” Tay  run rẩy.
“Anh  bôi thuốc ,  đau.” Anh  che mắt  : “Đừng  nữa,  nhiều sẽ gặp ác mộng.”
“Khi nào  sẽ lành hẳn?”
“Có lẽ sẽ chậm hơn một chút, dù  bây giờ   thể ăn uống. Hì hì.” Anh  cố gắng  với giọng điệu nhẹ nhàng nhất  thể để   lo lắng.