cẩn thận ôm lấy  : “Ai  giúp  xử lý vết thương? Thu Thu  đến ?”
“Không , là Giới Sân.”
Lưng  lập tức căng cứng, theo bản năng vươn tay lấy kiếm: “Anh  ở ?”
“Anh  đang ở bên ngoài. Chúng  vẫn đang ở chùa Bạch Hổ.” Giang Niệm ôm lấy .
 giãy giụa   ngoài, Giang Niệm ôm   nhúc nhích, còn xoa lưng  để giúp  thả lỏng: “Đô Đô   do   giết, mà là do tên cục trưởng loài  . Em đột nhiên bùng nổ sức mạnh, nhưng  đó, em   khỏi chùa Bạch Hổ thì  ngất , là Giới Sân  giấu chúng  ở đây.”
“Anh   thế ?”   tin   sẽ bỏ qua cơ hội g.i.ế.c chúng , khi     tay  hề nương tình.
“Ừm, việc g.i.ế.c Đô Đô là do tên loài  đó . Còn việc cứu chúng , là do  tận mắt thấy.” Giang Niệm nghiêm túc,    hề  dối.
“Em  gặp  .” Một  vấn đề nhất định  hỏi cho rõ ràng.
“Được.”
Giang Niệm mở cửa, Giới Sân đang  canh ngoài cửa.
Hai trăm năm, từ  đầu tiên gặp mặt,     g.i.ế.c , đến khi   vây hãm chặn đường ,   bao giờ nghĩ rằng sẽ  một ngày chúng    thể bình tĩnh  xuống như thế .
“  bắt  Đô Đô, nhưng  vốn  định hại nó, là Vương Quân háo thắng, lúc đó    ngăn .” Hóa , ngoài niệm chú thi pháp, Giới Sân cũng sẽ giải thích.
“Anh   cảm ơn  ? Tại     nhân cơ hội g.i.ế.c ?”   nghĩ Giới Sân sẽ đột nhiên thức tỉnh lương tâm.
“   tại    cô   thần phù hộ  của Sơ Cửu.” Giọng Giới Sân  run rẩy.
“    đang  là gì.”  cảnh giác   . Trên thế giới ,  nên  ai khác  đến cái tên Sơ Cửu.
“Phù văn mà cô giải phóng  Trấn Yêu Tháp để đạt  sức mạnh chính là thần phù hộ  của Sơ Cửu, độc nhất vô nhị,  thể  chép.”
“Anh quen Sơ Cửu ?”   để tâm việc   liên tục nhắc đến tên Sơ Cửu.
“ là Ninh Viễn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toc-an-thit-nguoi/chuong-6.html.]
“Anh là Ninh Viễn?”   khó tin  đầy phẫn nộ, Ninh Viễn là con ,  cứ nghĩ    c.h.ế.t từ lâu .
Giới Sân gật đầu: “  tu luyện Trường Sinh Pháp.”
Trường Sinh Pháp, đánh đổi thất tình lục dục để đạt  trường sinh. Chẳng trách hai trăm năm qua,  , một con ,   già  chết. Chỉ là,   ngờ    chính là Ninh Viễn.
Hôm qua, kiếm của  dí  cổ Giới Sân, A Cửu  bảo  tha cho  ,  cứ nghĩ A Cửu    g.i.ế.c .
Đến hôm nay,  mới ,  A Cửu    giết, chính là Ninh Viễn.
A Cửu ,    bỏ rơi chị, nhưng chị vẫn  nỡ bỏ  .
Tên của A Cửu là Diệp Sơ Cửu, là một cô nhi, sống cô đơn trong một căn nhà tranh  chân núi. 
Năm A Cửu mười lăm tuổi, cô  nhặt  , lúc đó  mười mấy tuổi, đang thoi thóp  tàn ở thung lũng  núi. Cô  cứu sống , dạy  pháp thuật, lén lút nuôi  bằng xác c.h.ế.t của những tử tù   c.h.é.m đầu.
Cô  là  đầu tiên chấp nhận  phận ăn thịt  của , quan tâm yêu thương .
Tất nhiên,      là  duy nhất cô  yêu.
Cô  thường kể với  về một tiểu hòa thượng tên Ninh Viễn.
Cô   hai  yêu ,  lâu nữa,  trai đó sẽ xin sư phụ  tục  đến cưới cô . Đến lúc đó, cô  sẽ đưa  cùng về nhà chồng, chúng  sẽ mãi mãi bên .
   A Cửu    với , Ninh Viễn  cần cô  nữa, hình như sư phụ của     hài lòng với  phận của cô , dù  đồng ý cho    tục thì cũng sẽ  để họ ở bên . Lúc đó,  vẫn   tình yêu là gì, nhưng  , A Cửu   bỏ rơi.
Vào đợt tuyết đầu mùa, A Cửu  ngoài tìm thức ăn cho , nhưng  đợi mãi  thấy cô  trở về,  lo lắng nên  lén chạy  tìm cô . 
Rồi,  lâu ,   thấy tín hiệu cầu cứu  cô  phát . Tín hiệu đó   dành cho , cô    với , đó là liên lạc cuối cùng giữa cô  và Ninh Viễn. 
  theo tín hiệu để tìm kiếm, dọc đường gặp  ít xác sói yêu,  càng  càng sợ hãi, đợi đến khi  tìm thấy cô  thì cô   chảy đầy m.á.u   đất, ánh mắt lờ đờ.
Cô  lờ mờ  : “Là Tiểu Phong .”  nghĩ,  lẽ cô  hy vọng  đến là Ninh Viễn, nhưng Ninh Viễn   đến.