cõng cô  về, nhưng cô   đồng ý, nhất quyết bắt   ăn hết “thức ăn” mà cô  tìm .  nuốt thịt và nước mắt  bụng, cô    , : “Tiểu Phong, đừng sợ, dù chị  chết, chị cũng sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Đó là câu  cuối cùng cô   với .
 ôm cô  , cô  nhẹ bẫng,  chiếc áo choàng trống rỗng, nửa     còn.  chợt nhớ đến “thức ăn” mà cô  bảo  ăn, nếu sự tuyệt vọng  thế giới   hình dáng, thì đó chính là cảnh tuyết trắng phủ khắp núi và m.á.u đỏ tươi tràn ngập mặt đất ngày hôm đó.
Cũng chính  khoảnh khắc  ôm A Cửu, Giới Sân  xông   g.i.ế.c .
“Anh  bỏ rơi chị .”   chằm chằm  mắt Giới Sân,  tìm  chút tình yêu nào đó mà   dành cho Sơ Cửu.
“Người yêu khác đạo, quan hệ giữa con  và yêu quái   chỉ dùng một hai câu là  thể  rõ.” Giới Sân cụp mắt, vẻ mặt phức tạp.
“Người yêu khác đạo?” Ai là  ai là yêu?
“Sơ Cửu là bán yêu.” Giới Sân   câu  một cách nhàn nhạt, kèm theo tiếng thở dài, tiếc nuối: “Rốt cuộc là   đủ dũng khí, là    với cô .”
A Cửu  bao giờ  với  về  phận bán yêu của cô . :
“Dù chị  là bán yêu thì  chứ. Chị  lương thiện như ,  mấy con  nào  thể sánh bằng chị .”
“ , cô   hơn  nhiều  mà  từng gặp, là do chính    thể hiểu rõ.” 
Trong mắt Giới Sân đầy vẻ hối hận: “ gặp cô  lúc mới tám tuổi. Khi đó,   sói yêu truy sát, chính là Sơ Cửu  dùng thần phù hộ  cứu . Từ nhỏ,   học cách hàng yêu diệt ma,  nên chỉ  cô  một cái,    cô  là bán yêu, nhưng   sợ. 
 giấu sư phụ qua  với cô . Sau ,    tục, nhưng sư phụ  đồng ý, nhất quyết bắt  và Sơ Cửu  chia xa, còn đích   tìm Sơ Cửu.   sư phụ giam giữ  cho rời khỏi chùa,   hy vọng sẽ  một ngày sư phụ  thể nghĩ thông,  cứ nghĩ  cứ chờ đợi là  thể đợi  tin  lành… 
Việc  hối hận nhất   chính là  chờ đợi … Chiều hôm đó,  khi  thấy tín hiệu cầu cứu do cô  phát ,   điên cuồng phá vỡ cấm chế mà chạy đến.  khi  kịp đến hiện trường,  chỉ  thấy cô ôm nửa  thể của cô .”
“Anh nghĩ   g.i.ế.c A Cửu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toc-an-thit-nguoi/chuong-7.html.]
“ . Cô    với  rằng cô   cứu một cô gái của tộc ăn thịt ,   với cô  rằng tộc ăn thịt  sẽ ăn thịt , khuyên cô  giao cô cho sư phụ , nhưng cô   chịu. 
Cô  sợ  lén lút mang cô , thế nên  từ chối cho  gặp cô. Khi   theo tín hiệu cầu cứu  cô  phát  và đến nơi, thấy miệng cô  là máu,   nghĩ cuối cùng cô cũng lộ bản tính thật.”
“Thậm chí  còn  hỏi  một câu nào mà  kết tội .”  cảm thấy cạn lời trong lòng, nhưng  vẫn  hỏi cho rõ.
“Lúc đó  tuyệt vọng đến tột cùng, cố chấp tin  điều  nghĩ, thật sự  oan uổng cho cô. Hôm qua, khi  thấy cô  thần phù hộ  của Sơ Cửu,  mới nghĩ  chuyện ngày hôm đó.
Thần phù hộ , trừ phi tự nguyện tặng thì  thể chuyển giao cho  thứ hai. Cô   đưa phù văn cho cô bằng cách nào?”
“  hiểu thần phù mà ông  là gì.”
“Thần phù hộ  là một chú ngữ khắc sâu  xương máu, lúc nguy hiểm, nó  thể kích phát sức mạnh hoặc tạo kết giới để bảo vệ chủ nhân. Nó chỉ  thể tự nguyện chuyển nhượng, hoặc tiêu tán khi chủ nhân c.h.ế.t .” Giới Sân  : “Hôm qua, cô  Tháp Trấn Yêu trấn áp, chẳng lẽ cô  thắc mắc tại    đột nhiên  sức mạnh ?”
 thật sự tò mò về luồng sức mạnh đột ngột đó, chỉ là   kịp trao đổi với Giang Niệm.
“Hẳn là   cô  dấu ấn phù văn của cô , một đóa bỉ ngạn đỏ.”
  một đóa bỉ ngạn. Lần đầu tiên  Giới Sân truy sát,    thương, m.á.u me khắp . Sau khi trốn thoát,   bờ sông rửa vết thương, lúc đó   thấy  eo   một dấu ấn bỉ ngạn,  cứ nghĩ đó là sự trùng hợp từ vô  vết thương.
“Có thể  cho  , phù văn đến   cô  bằng cách nào ?”
“Có lẽ là vì   ăn m.á.u thịt của chị .” Khi  nhận  thịt mà   ăn là của A Cửu,   , cô   trao cả mạng sống của  cho . Và câu  cuối cùng cô   với , hôm nay  mới hiểu rõ.
“Tiểu Phong, đừng sợ, dù chị  chết, chị cũng sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Giới Sân như mang theo sự ghen tỵ và đau buồn vô hạn: “Cô   để cô ăn cô … Vậy, ai   tổn thương cô ?”
“Sói yêu.”   câu trả lời  sẽ khiến Giới Sân khó chịu, sói yêu  hận A Cửu vì  : “Trước đây, thỉnh thoảng sói yêu sẽ đến tấn công chúng , nhưng chúng đều  A Cửu đánh lui. Lần đó,   quá nhiều sói yêu đến.”