TÔI CHỈ ĐỊNH BAO NUÔI ANH THÔI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-11-05 01:20:16
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu răng khẽ day day dái tai , giọng khàn đến mức khó tin: “Hôm nay… mặc kẹp garter áo sơ mi.”
Thang máy “ting” một tiếng mở .
Anh bế bổng lên, quẹt thẻ mở cửa phòng, đặt lên chiếc giường lớn mềm mại đè xuống. dùng tay chống lên n.g.ự.c , trong mắt còn vương chút nước vì nụ hôn .
“Chúng paparazzi chụp ảnh . Thẩm Dục Hành dùng ảnh để uy h.i.ế.p em.”
Nghe , Hoắc Từ , trong mắt lấy một tia hoảng loạn. Lẽ nào sợ phận “ mẫu” của bại lộ ?
Thấy vẫn chau mày ủ dột, Hoắc Từ ôm lòng, an ủi hôn lên đỉnh đầu : “Nếu em để ý, thể mua tin tức…”
dùng sức đẩy , ngắt lời: “Em quyết định !”
Cơ thể cứng , trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ: “Em chia tay với ?”
“Không.” lắc đầu, hít một thật sâu, thẳng lưng thẳng , “Em kết hôn với .”
“Như thì còn là b.a.o n.u.ô.i nữa, là yêu đương chính đáng, khách sạn thì ?”
Hoắc Từ sững , khóe miệng kìm mà cong lên, cố gắng đè xuống. Anh , ánh mắt sâu thẳm. Lòng bắt đầu bất an, lí nhí hỏi: “Anh thấy ? Nếu em sẽ nghĩ cách khác…”
“Được.” Anh lập tức đáp lời, giọng reo vui, “Không thể hơn nữa.”
thở phào nhẹ nhõm, rướn hôn nhẹ lên khóe môi : “Vậy thì .”
Rồi mới nhớ mà hỏi: “ , nãy mua gì?”
Vòng tay Hoắc Từ siết , khóa chặt trong lòng.
“Mua nhẫn.” Anh cọ cọ má , “Mua về để cưới em.”
Mặt lập tức nóng bừng.
Hoắc Từ càng chịu buông tha, nắm lấy tay , từ từ di chuyển xuống, lướt đến mép quần tây.
“Nghi Y, bây giờ…” giọng đầy mê hoặc, “Có xem… kẹp garter áo sơ mi ?”
14
tìm Thẩm Dục Hành.
“ suy nghĩ kỹ , sẽ kết hôn với Hoắc Từ.”
Sự mong đợi mặt Thẩm Dục Hành tan vỡ, khi rõ, lập tức nổi giận: “Nghi Y! Em ngang ngược cũng giới hạn chứ! Vì để chọc tức mà em tùy tiện tìm một trai bao để cưới ?”
Kiều Nhiễm tựa cửa từ lúc nào, khẩy một tiếng: “Buồn c.h.ế.t mất, thà lấy một trai bao, cũng thèm lấy đấy.”
“Cút! Ở đây chỗ cho cô chuyện!” Thẩm Dục Hành đầu quát lớn, thái dương nổi đầy gân xanh. Hắn chằm chằm , giọng điệu mang theo sự ban ơn cuối cùng: “Nghĩ cho kỹ, chọn một kẻ bán , là chọn ?”
“Bây giờ em đầu , thể coi như chuyện gì xảy .”
bình thản rút từ trong túi một tấm thiệp mời mạ vàng, đẩy đến mặt .
“Ngày mai lễ đính hôn, hoan nghênh đến dự.”
Hắn hất văng tấm thiệp, đôi mắt đỏ ngầu: “Bố em nó nghề gì ?”
cửa, dừng một chút, nghiêng đầu cảnh cáo : “Không liên quan đến .”
15
Mười năm , gặp Hoắc Từ.
Mùa hè năm đó, theo bố đến một trường tiểu học nông thôn mà họ quyên góp xây dựng để tham dự lễ khánh thành. Tại ngôi làng xám xịt đó, gặp Hoắc Từ.
Tang lễ của một đám đòi nợ đến đập phá. Hoắc Từ khoác vải tang đẩy ngã xuống đất, trán vỡ, m.á.u me bê bết nửa khuôn mặt, nhuộm đỏ cả những tờ tiền giấy trắng rơi vãi. những đó vẫn chịu buông tha, định đập cả bài vị bàn thờ.
Hoắc Từ đột nhiên lao lên như một con ch.ó dữ, đầy máu, dùng che chắn cho bài vị.
“Không đụng tao!”
Một cây gậy sắt sắp sửa giáng xuống đầu !
Đầu óc nóng lên, cũng lấy dũng khí từ , xông tới hét lớn: “Dừng tay!”
Mấy đó sững . giả vờ bình tĩnh, giữa họ, bắt chước giọng điệu của bố khi đàm phán kinh doanh: “Anh nợ các bao nhiêu tiền? trả cho !”
Xung quanh lập tức im lặng. Lúc , Hoắc Từ ngẩng đầu lên, m.á.u chảy dọc theo khóe mắt. Ánh mắt đó, cả đời cũng thể quên. Giống như một chú ch.ó nhỏ dồn đường cùng, đang nhe răng gầm gừ, đột nhiên nhẹ nhàng xoa đầu. Trong khoảnh khắc đó, sự hung dữ của đều tan vỡ, chỉ còn sự yếu đuối dám tin.
xuống, định giúp lau máu. Khăn tay chạm trán, liền run lên.
“Đừng sợ.” dịu dàng đảm bảo với , “Bố em sẽ giúp .”
Sau đó, bố giúp trả hết nợ, đưa một cô nhi viện điều kiện hơn, và chu cấp cho ăn học. Ban đầu, Hoắc Từ thỉnh thoảng vẫn đến nhà chơi, ít , nhưng ánh mắt luôn sáng lấp lánh.
từ khi nào, đến nữa. Hình như là… khi tin tức và Thẩm Dục Hành hôn ước từ bé truyền ?
hỏi bố: “Sao Hoắc Từ đến nữa ạ? Con tìm ?”
Bố xoa đầu , một câu mà lúc đó hiểu lắm: “Giúp cần tấm lòng, giúp đỡ cũng cần sức mạnh để đón nhận tấm lòng đó. Nó tạm thời đến, con mà tìm, áp lực của nó sẽ càng lớn hơn.”
nửa hiểu nửa , nhưng lời, tìm nữa. Chúng cứ thế mất liên lạc. chỉ bố rằng, đỗ trường đại học D danh tiếng, đó thì nước ngoài.
Không ngờ gặp , đang mẫu nam trong khách sạn.
16
gọi điện cho bố, chuyện kết hôn. Bố tra hỏi một hồi.
“Anh họ Hoắc, bố cũng quen ạ.”
Đầu dây bên đột nhiên im bặt, mấy giây cũng tiếng động.
“Hoắc… Lẽ nào là nhà họ Hoắc ở Bắc Kinh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-dinh-bao-nuoi-anh-thoi/chuong-3.html.]
Bố như thể thông suốt điều gì đó, giọng điệu kích động: “Chẳng trách! Bố mà, mấy năm nay công ty thuộc hệ thống nhà họ Hoắc vòng vo đầu tư cho chúng . Dự án thất bại mà vẫn cố nhét tiền, bố cứ nơm nớp lo sợ!”
Ông càng càng kích động, như đang phá án: “Những nguồn vốn đó lắt léo, qua mấy lớp vỏ bọc, như thể cố tình chúng phát hiện.”
“Bố nghĩ nhiều ạ.” vội ngắt ngang những liên tưởng hào môn của ông: “Không nhà họ Hoắc Kinh Khuyên , là Hoắc Từ! Là Hoắc Từ mà ngày bố chu cấp đó ạ!”
“Tiểu Từ!” Bố kinh ngạc thốt lên, giọng điệu từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, “Ôi chao, là thằng bé đó ! Tốt, !”
Bố chỉ mất một giây để chấp nhận Hoắc Từ trở thành vị hôn phu của , bắt đầu hóng chuyện: “Thằng bé Tiểu Từ, bố ấn tượng sâu sắc lắm. Trông ít thôi, nhưng trong xương cốt sự kiêu ngạo, là thể nên chuyện lớn.”
“Hai đứa gặp thế nào? Chưa con nhắc bao giờ.”
nắm chặt điện thoại, mặt nóng ran. Gặp thế nào ư? Lẽ nào là “bao nuôi” ở khách sạn?
“Ngày mai!” Bố quyết định chắc nịch, giọng giấu niềm vui, “Chính là ngày mai! Phải đưa Tiểu Từ về nhà ăn cơm! Chuyện đính hôn lớn như , chuyện cho đàng hoàng!”
17
Vừa cúp điện thoại, lưng áp sát một lồng n.g.ự.c ấm áp. Hoắc Từ ôm từ phía , cằm nhẹ nhàng cọ hõm vai : “Chú vẫn thật, hỏi tại bao nhiêu năm qua tin tức gì.”
, thuận thế ôm lấy eo , ngẩng đầu : “ , thế còn thì ? Tại biến mất một tin tức?”
Ánh mắt khẽ lóe lên, như câu hỏi khó, vài giây mới lí nhí : “Vì em và Thẩm Dục Hành hôn ước, đó nhận về…”
Lòng thắt , vội đưa tay lên bịt miệng , dám tiếp. Một kiêu ngạo như đây, rốt cuộc trải qua những gì, mới đến khách sạn mẫu nam?
Lòng bàn tay cảm nhận thở ẩm nóng của , chút ngưa ngứa. dịu giọng, như đang dỗ dành một con thú nhỏ thương: “Không , Hoắc Từ, chuyện đều qua . Bất kể trải qua những gì, từng ở bên ai, em đều quan tâm.”
đến gần hơn, trán tựa trán , từng chữ: “Quan trọng là , em sẽ ở bên cạnh .”
“Chúng sẽ cùng bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cảm xúc trong mắt Hoắc Từ cuộn trào, vòng tay siết chặt, ấn sâu hơn lòng, ôm chặt đến mức gần như khảm xương tủy.
“Anh từng ở bên khác.” Giọng ủ rũ của truyền đến từ đỉnh đầu .
“Vừa mới nghề… gặp em.”
Anh khẽ kéo một cách nhỏ, cúi đầu , ánh mắt nóng rực: “Triệu Nghi Y, em là đầu tiên của .”
Mặt “bùng” một tiếng nóng bừng, vội đưa tay lên bịt miệng nữa: “Anh, đừng nữa…”
Anh bắt lấy cổ tay , cúi đầu, đầu lưỡi ấm nóng cố tình l.i.ế.m qua lòng bàn tay . Một luồng run rẩy chạy dọc sống lưng.
“Sao ?” Anh đắc ý cong môi, giọng trầm khàn mang theo ý , tiếp tục đếm: “Cho nên, đầu tiên là của em.”
Đôi môi nhẹ nhàng chạm chóp mũi , “Lần thứ hai là của em.”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi, “Lần thứ ba…”
Cuối cùng, môi phủ lên môi , thì thầm giữa những nụ hôn triền miên,
“Lần thứ tư… và tất cả những .”
“Đều là của em.”
kiểm soát nhịp điệu, hôn đến thở nổi.
Cuối cùng.
“Triệu Nghi Y.” Anh khẽ c.ắ.n môi của , giọng mang theo sự thỏa mãn.
“Rất vui vì em chịu trách nhiệm với .”
18
Ngày Hoắc Từ đến mắt bố , suýt nữa nhận . Anh dựa một chiếc Rolls-Royce đường nét mượt mà, mặc một bộ vest sẫm màu cắt may tinh xảo, tôn lên vóc dáng càng thêm cao ráo, thẳng tắp. Hoàn khác xa với hình ảnh mẫu tan vỡ cần “bao nuôi” thường ngày.
do dự bước gần, ngón tay len lén sờ cánh cửa xe lạnh lẽo.
“Chiếc xe …?”
“Thuê đó.” Anh như suy nghĩ của , tự nhiên mở cửa xe cho , lòng bàn tay nhẹ nhàng che nóc xe.
“Sẽ để bố em cảm thấy em chọn quá túng thiếu.”
Số tiền “bao nuôi” chuyển cho mấy ngày nay, e rằng còn đủ trả lẻ của chiếc xe .
“Ồ…” cứ cảm thấy kiểu xe quen mắt vô cùng, lẩm bẩm một câu: “Chiếc xe , hình như Thái tử gia nhà họ Hoắc ở Kinh Khuyên cũng một chiếc.”
Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Từ từ từ dừng xe, đầu , như thể hạ quyết tâm.
“Nghi Y,” giọng trầm xuống, “Nếu như… thật sự là nhà họ Hoắc, em sẽ thích chứ?”
nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu: “Không .”
“Tại ?”
“Kiểu gia đình đó, thôi thấy mệt .” bĩu môi, nghĩ đến bộ dạng của Thẩm Dục Hành, thêm: “Hơn nữa, đàn ông tiền đa phần đều bệnh của đàn ông. Nếu là nhà họ Hoắc, đầu gặp mặt em chắc chắn sẽ đường vòng.”
Hoắc Từ đột nhiên gì nữa, khẽ nhấn ga, tốc độ xe nhanh hơn vài phần. cảm nhận rõ ràng tâm trạng chùng xuống.
“Này.” chạm tay , “Anh đang nghĩ gì ?”
Ánh mắt thẳng về phía , yết hầu chuyển động: “Không gì. Có một chuyện… đợi khi kết hôn sẽ cho em .”
đầu những hộp quà chất thành núi ở hàng ghế , hộp nào trông cũng vô cùng đắt giá. Để mắt bố , Hoắc Từ thật sự dốc hết vốn liếng. Lòng thắt : “Anh chi nhiều tiền như , sẽ thật sự bán đấy chứ?”
Anh một tay lái xe, nhanh chóng nắm lấy tay , nắm chặt hôn lên một cái.
“Không .”
“Đã là chỉ bán cho một em, tinh thần hợp đồng.”
le lưỡi, thật sự là bán một cách đường đường chính chính nhỉ.